Chương 66

Bộ Khê Khách vơ hết việc vào mình, từ bưng trà rót nước đến mặc đồ nấu cơm.

Còn Tình Lan, ngày càng thích bới móc này nọ.

"Không ăn đâu, ngọt quá."

"Không uống đâu, chát quá."

"Không mặc đâu, chói quá."

Bộ Khê Khách: "Phò mã thì sao? Còn cần không?"

Tình Lan: "Không cần! Phiền chết được!"

Phiêu Kỵ tướng quân Bộ Khê Khách đánh đâu thắng đó thua trận rồi.

Ánh nắng hôm nay tươi sáng, tâm trạng Tình Lan rất tốt, muốn lên núi ở ngoại thành lạy Hồ Thần.

Bộ Khê Khách: "??"

Tình Lan: "Ta muốn đi."

Bộ Khê Khách: "Nếu đã thế thì chúng ta đi ngay thôi."

Lần này Vu ma ma rất có ý kiến, vừa dọn đồ vừa càu nhàu: "Phò mã, chuyện này không được, không thể nhân nhượng điện hạ như vậy."

Nói thì nói nhưng bà ta vẫn chuẩn bị đầy đủ đồ đạc áo mũ xuất hành.

Bộ Khê Khách tự tay khoác đấu bồng cho Tình Lan, cột chặt dây ở cổ, nhét túi nước nóng vào tay nàng rồi cười nói: "Muốn đi thì đi, muốn về thì về, hứng lên thì đi, hứng xuống thì về."

Vu ma ma: "Phò mã! Không thể vậy được..."

Tình Lan khoái trá lên đường.

Sau khi đến chân núi, nàng nhìn ngọn núi cao vυ"t và con đường mòn tuyết rơi trắng xóa thì nói: "Ta không muốn đi gặp Hồ Thần nữa."

Bộ Khê Khách chẳng bất ngờ chút nào, hắn nói: "Đến quán nhỏ bên kia uống trà đi."

Tình Lan gật đầu: "Được, uống trà xong, ta muốn đắp người tuyết dưới chân núi, thay ta lạy Hồ Thần,"

Bộ Khê Khách nghĩ thầm: "Đây chính là việc của ta."

Hắn gõ cửa, không khí trong quán trà nhỏ ấm áp, bà chủ mập lùn có mặt mũi đôn hậu, "Thiếu tướng quân."

"Làm phiền." Bộ Khê Khách chào hỏi rồi xoay người, rũ nhẹ băng trên đấu bồng của Tình Lan.

Tình Lan đi tới, hỏi bà chủ: "Đại nương, ở đây còn trà nóng không?"

Bà chủ cười nói: "Chỉ cần công chúa đến, lúc nào cũng có trà ngon để chiêu đãi, tướng quân và công chúa mau ngồi xuống, ta đi đun trà ngay đây."Mùa này, toàn bộ hàng quán ở Yến Xuyên đều đóng cửa không tiếp khách, Tình Lan biết mình tùy hứng, đỏ mặt đi theo bà chủ đến phòng trà, thấy bà chủ chuẩn bị như vậy, trong lòng rất áy náy.

Bộ Khê Khách khá tinh tế, đến nói: "A nương nghỉ ngơi đi, chúng ta không phải người ngoài, ta tự trông lửa được rồi."

Hắn hỏi Tình Lan: "Thế nào? Nàng muốn uống trà ta nấu hay a nương nấu?"

Tình Lan nói: "Phò mã nấu."

Bà chủ lấy bánh xốp trong lò ra, đặt trong giỏ đưa cho Tình Lan: "Công chúa nếm thử chút đi."

Tình Lan nhận giỏ, đừng ở cửa phòng trà, chăm chú nhìn Bộ Khê Khách.

Mấy ngày nay hắn ở nhà, mặc thường phục màu sáng nhạt, dây buộc ở đuôi tóc. Hôm nay nấu trà, hắn vừa cúi đầu, tóc liền xõa xuống, che đi một bên mặt, khói sương mịt mờ, những giọt nước li ti đọng trên mi của Bộ Khê Khách, trông hắn hoàn toàn không giống tướng quân mà là một quý công tử nhàn nhã.

Tình Lan gọi to: "Bộ Khê Khách."

Bộ Khê Khách "ừ" một tiếng, giọng kéo dài, "Lại có gì dặn dò nữa?"

Tình Lan lại gọi: "Bộ Khê Khách."

"Đây." Bộ Khê Khách ngẩng đầu lên, ánh mắt dời khỏi bếp trà, nhìn về phía Tình Lan, hàng mi cong cong, "Sao?"

"Bộ Liên Hoa."

"Ừ." Bộ Khê Khách biết, "Ồ, chẳng qua nàng chờ sốt ruột, phải gọi ta."

Tình Lan vui vẻ giống như Kiểu Kiểu vậy, ngoẹo đầu, vòng quanh Bộ Khê Khách, gọi Bộ Khê Khách một hồi rồi lại gọi Bộ Liên Hoa một hồi, sau đó đưa tay ra ôm hắn từ sau lưng, dán mặt mình lên lưng hắn.

Bộ Khê Khách định khom người thêm nước nóng cho trà, nhưng Tình Lan dính sát, hắn không dám động.

"Công chúa giống mèo nhỉ."

"Chàng mới là mèo!" Tình Lan thu tay về, giậm chân đi, vui vẻ chẳng hiểu sao đến, tức giận cũng đến chẳng hiểu sao.

Thấy nàng ngồi yên lại, Bộ Khê Khách nắm quyền, cười trộm hai tiếng.

Bà chủ đến đưa mứt hoa quả, "Tướng quân và công chúa thật tốt."

"Ngọt hơn cả mứt hoa quả." Bộ Khê Khách nói khoác mà không biết ngượng, "Đúng không?"

Bà chủ bật cười.

Lúc Bộ Khê Khách bưng trà vào nhà, bà chủ đang kể chuyện thú vị ngày xưa của Bộ Khê Khách.

"Năm đó tướng quân sinh ra rất đẹp, đẹp hơn cả phụ mẫu. Chúng ta đều nói đây là tiểu kim đồng hồ thần ban cho Yến Xuyên, ngài ấy đẹp hơn cả bé gái nữa, vào dịp ăn tết cuối năm, thiện tài đồng tử ở dưới chỗ Hồ Thần ngồi chính là thiếu tướng quân chúng ta, mặt kia không cần chùi cũng sáng, tròn trịa tựa trăng rằm, chỉ có chấm đỏ ở mi tâm, cực kì giống..."

Bà chủ vừa nói vừa cầm mấy tờ tranh tết còn chưa hơ khô mực lên, "Công chúa mau xem này, đây là tranh tết trẻ con lão đầu nhà ta vẽ theo thiếu tướng quân lúc còn bé!"

Bộ Khê Khách: "Á! Chẳng lẽ đồng tử trong tranh tết mọi người dán lên cửa hàng năm chính là ta?"

Hắn cũng tò mò đến gần nhìn.

Đứa trẻ trong tranh có mắt to môi đỏ, mặc chiếc yếm bé xinh bay lên trời, khuôn mặt bầu bĩnh cười tươi như một củ sen trắng bóc đã thành tinh.