Chương 49

Giang Tiểu Thất giận dữ trừng Kiểu Kiểu, đáng tiếc không có nửa điểm uy hϊếp với Kiểu Kiểu.

Kiểu kiểu đang đắc ý, chợt một tiếng chuông thanh thúy chậm rãi vang lên, càng ngày càng gần, nàng ngẩn ra, liền kéo Giang Tiểu Thất chạy.

Tình Lan không hiểu, nhìn ra phía ngoài, thấy một nam nhân mặc áo tím thong rong đi tới, dáng dấp bên ngoài vô cùng mỹ lệ, da trắng mắt nhỏ, cười như hồ ly.

Tình Lan sửng sốt hai lần.

Lần thứ nhất là bởi vì nàng nhận ra người này chính là Tô Đông Ly tháng trước đã gặp. Lần thứ hai là do con rùa dùng mực vẽ trên trán hắn, nguệch ngoạc xiêu vẹo, vô cùng khôi hài.

Theo lễ phép, Tình Lan nín cười, đứng lên chào hỏi.

Tô Đông Ly đến gần, thở hổn hển mấy cái, nói: "Ầy, lại để thiếu tộc trưởng trốn thoát."

Ông ta sửa sang lại y phục, tác phong nhanh nhẹn khom người, trời rất lạnh mà tay còn cầm quạt xếp, chắp tay thi lễ, nói: "Khấu kiến điện hạ, điện hạ đại an."

"Tiên sinh... Không cần đa lễ." Tình Lan hít sâu một cái, nhịn cười muốn nghẹn, hỏi, "Tiên sinh vừa đến?"

Tô Đông Ly gật đầu: "Đúng thế đúng thế."

“Đến tìm Kiểu Kiểu?”

Tô Đông Ly lại liên tục thở dài nói: “Tộc trưởng giao trách nhiệm nặng nề dạy dỗ thiếu tộc trưởng cho Tô mỗ, Tô mỗ dĩ nhiên là phải phụ trách... Mới vừa dạy không tới một ngày, lại để nàng trốn thoát. Sáng nay ngủ dậy, thấy nàng không có ở bổn tông, liền đến Quỳnh Lâm Viện bắt nàng..."

“Ừm… Vậy, sau khi bắt được sẽ mang muội ấy về đọc sách sao?”

“Ở đây cũng tốt.” Tô Đông Ly nói, “Năm trước Quỳnh Lâm Viện mở trường tư thục, trẻ nhỏ trong tộc cũng học ở nơi này. Năm nay, mấy vị tây tịch (đại biểu) đều bị tộc trưởng đưa đi Trung Nguyên học, vẫn chưa tìm được tây tịch thích hợp, trước mắt chỉ có thể để bọn nhỏ chơi đùa một thời gian.”

Tô Đông Ly biểu tình yêu nước thương dân, nhíu chặt mi, đôi mắt của con rùa trên trán cũng giãy dụa. Tình Lan không nhịn được nữa, phì cười một tiếng, lại vội vàng cắn tay áo, cúi đầu hít sâu.

Tô Đông Ly cũng cười ha ha, nói: “Lần đầu tiên ta thấy công chúa, cảm thấy công chúa thân thiết, không giống như người ngoài, ngược lại giống như người bản xứ.”

Tình Lan cười nói: “Tiên sinh cũng vậy, ta vừa thấy tiên sinh, liền muốn cười..."

Tô Đông Ly: "Ha ha ha ha, vậy hả, mọi người đều nói mặt ta cười giống như hồ ly, ha ha ha ha...""Tình Lan ——" Bộ Khê Khách ở xa xa gọi tên nàng.

Tình Lan nghe thấy, lập tức quăng Tô tiên sinh vừa thấy liền cười lại, xách váy chạy ra ngoài.

Bộ Khê Khách cởi nhuyễn giáp (giáp mềm), xoa xoa tay, đẩy cửa Quỳnh Lâm Viện, mở l*иg ngực ra, ôm lấy Tình Lan đang chạy như bay đến: “A! Chính là cảm giác này, thật an tâm…”

Bởi vì là ban ngày, Tình Lan ôm một cái lập tức tách ra, hỏi hắn: “Nghe những binh sĩ kia nói chàng đi tuần tra hả?”

Bộ Khê Khách nói: “Không sai.”

“Trở về nhanh vậy.”

“Sau khi núi đóng băng cũng không cần nhiều người tuần tra trạm gác. Chẳng qua hôm nay ta đến trạm dịch nhìn xem có phong thư nào không.”

“Thư ư?” Tình Lan hơi sửng sốt.

Trên mặt Bộ Khê Khách treo nụ cười, giơ ngón trỏ đặt lên miệng khẽ thở dài một tiếng, thần bí nói: “Tối hôm qua, có Hồ Tiên nhi nói ở bên tai ta, hôm nay sẽ có thứ tốt đưa tới, vì vậy sáng nay ta liền đi tuần tra, nàng đoán xem, ta lấy được cái gì?"

“Mau nói!” Tình Lan nóng nảy, "Có thư của ta sao?"

Bộ Khê Khách lấy ra một phong thư từ trong ngực: “Nàng nhìn đây là cái gì —— "

Tình Lan kinh ngạc kêu thành tiếng: "Thư của ta!"

Lá thư này vẽ mẫu đơn mạ vàng, tuyệt đối là từ Hoàng Đô tới.

“Là ai? Là hoàng huynh hay là mẫu hậu viết cho ta?!” Tình Lan nhảy, “Mau đưa ta!”

Bộ Khê Khách giơ cao tay, trốn tránh nàng một vòng, cười ha ha ra tiếng: "Tiểu cô nương đừng gấp, trời lạnh như thế này, sáng sớm ta thức dậy đi lấy thư cho nàng, nàng không đau lòng ta à?"

Tình Lan giậm chân: "Ta thích chàng nhất, mau đưa đây!”

“Qua loa lấy lệ." Bộ Khê Khách giấu thư sau lưng, cúi người nói: "Hôn ta."

Tình Lan lập tức hôn trên mặt hắn một chút, đoạt được lá thư, ôm vào trong ngực chạy.

Bộ Khê Khách nói: "A... Thật đau lòng."

Tình Lan dừng chân lại, hừ một tiếng, lại quay trở về, kéo tay hắn, mềm giọng nói: "Cám ơn phò mã."

Bộ Khê Khách nghiêng đầu nhìn nàng, càng nhìn càng thấy đáng yêu, không kiềm được hôn gò má ửng đỏ của nàng.

Tô Đông Ly ho nhẹ một tiếng, đi qua.

Bộ Khê Khách vốn muốn nói chào tiên sinh, kết quả liếc mắt nhìn một cái, khóe miệng cong lên, nụ cười càng ngày càng rõ ràng.

Tô Đông Ly hỏi: "Chào thiếu tướng quân, trở lại từ dịch trạm à?"

Bộ Khê Khách hơi nhíu mày, nhịn cười nói: "Chào Tô tiên sinh, dậy sớm không rửa mặt đã tới rồi, bắt Kiểu Kiểu à?"

Tô Đông Ly: "Ha ha ha ha ha... Khụ khụ, ngươi cho ta chút mặt mũi đi."

Bộ Khê Khách nói: "Tiên sinh nhanh đi rửa mặt, thậm chí Kiểu Kiểu..."

Tô Đông Ly: "?" Hình như có điểm không đúng.

Bộ Khê Khách dồn khí đan điền, hô: “Mặc Kỳ Bạch Lộ! Mau ra nói xin lỗi Tô tiên sinh!”

Chỉ nghe trong sân tập bắn có một tiếng bịch, “khỉ nhây” nhảy cửa sổ chạy thục mạng.

Sắc mặt Tô Đông Ly đại biến, sờ trán: "Có phải con bé lại vẽ cái gì đó lên mặt ta hay không?! Ta biết ngay!! Ta đã nghĩ sao mực trong nghiên lại khô mất!”

Cuối cùng Tình Lan cũng cười thành tiếng: “Ha ha ha ha…”

Bên trong sân tập bắn truyền tới một trận hò reo.

Kim Thu kích động chạy đến kêu to: "Thiếu tướng quân!! Đội phu nhân chúng ta thắng rồi!! Sau này đám người Hoàng Đô sẽ phải đi theo chúng ta huấn luyện!”

Bộ Khê Khách hừ nói: "Mau im miệng, nói lại cho đúng!"

Ai cho ngươi kêu phu nhân chúng ta!

Một đám binh lính vội vàng lao ra thay hắn chỉnh đốn Kim Thu: "Phi phi, là tướng quân phu nhân, không phải phu nhân chúng ta, Kim Thu ngươi mau tỉnh táo lại!"

"Phu nhân ngươi đang nhìn đấy! Kim Thu, tối nay ngươi muốn đông lạnh ở bên ngoài sao?!"

Bộ Khê Khách chậm rãi sửa sang lại ống tay áo, Tình Lan hỏi: "Chàng muốn bắt đầu luyện binh bây giờ sao?"

Bộ Khê Khách chậm chạp lắc đầu, lại xách trường thương dùng trong huấn luyện lên, thử tay một chút.

"Vậy chàng làm gì?"

Bộ Khê Khách cười lạnh một tiếng, nheo lại mắt, nói: "Bắt Kiểu Kiểu."

Tô Đông Ly dùng tuyết chà con rùa trên trán, lải nhải nói: “Trước giờ không quản được… trước giờ không quản được, đây là lần thứ mấy con bé vẽ rùa lên đầu ta rồi… Không có nửa phần tôn sư trọng đạo."

Tình Lan kéo ống tay áo Bộ Khê Khách một cái, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Nhưng ta cảm thấy, con rùa này Kiểu Kiểu vẽ… rất là sống động.”

Lông mày Bộ Khê Khách nhướn đến mức sắp bay lên: “Nàng là tẩu tử, không nên quá nuông chiều nó. Chẳng lẽ còn muốn khen nó vẽ rất đẹp? Coi chừng cái đuôi của nó dựng thẳng tới trời!"