Chương 41

Khổ sở nhất là uổng công nàng còn vui vẻ một hồi.

Bộ Khê Khách phất tay cho toàn bộ người đi ra, khép cửa lại, hắn đến bên nàng, mở rộng vòng tay: “Chỗ này của ta ấm áp lắm, nàng tới đây nằm đi.”

Tình Lan khẽ nức nở, lắc đầu.

Bộ Khê Khách nói: “Không sao đâu, nơi nào lại có chuyện nhanh như vậy, đúng không? Ừm… Là do đất Yến Xuyên của ta quá lạnh, ảnh hưởng đến công chúa. Ta thay nơi này tự mình bồi tội với công chúa.”

Nàng không đi qua, Bộ Khê Khách liền chủ động sang đó, cả người như một lò sưởi nhỏ, ôm trọn lấy nàng.

“Ngoan nào, không có chuyện gì.” Bộ Khê Khách nói, “Nàng không có lỗi, chỉ cần chăm sóc thân thể tốt là được.”

Trong lòng Tình Lan khổ sở, nhỏ giọng nháo: “Ta cứ nghĩ là…”

“Ta đã chuẩn bị kỹ càng chung vui cùng chàng…”

“Ta đau lòng quá…”

Bộ Khê Khách vỗ về lưng nàng: “Đừng buồn, đừng buồn…”

“Ta biết mà!” Tình Lan nói, “Cái hồ này đóng băng cả rồi, sang năm sao có thể nở hoa được! Đều đông lạnh chết hết rồi!”

Bộ Khê Khách: “Trách lỗi tại nó, không sao mà, đợi trời ấm lên nhất định nó sẽ nở!”

“Chàng gạt ta…”

“Ta không có!” Bộ Khê Khách nói, “Nếu nó không nở, ta lập tức chọc thủng một lỗ trên trời, quậy long trời lở đất, xem nó còn dám không nở nữa không!”

Bộ Khê Khách tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng cũng tính toán phương pháp. Chờ khi về nhà, hắn nhất định sẽ hỏi mẫu thân gieo hạt sen xuống trong trời rét buốt này có thể bị lạnh chết không.

Hắn nghĩ: “Các ngươi nhất định phải nở hoa!”

Tác giả có lời muốn nói:

Tình Lan: “Trời lạnh thế này, hoa có thể nở sao?”

Bộ Khê Khách: “Được chứ.”

Buổi tối hôm đó, hắn trộm đi “đập đá”.Bộ Khê Khách đứng ngoài cửa, Mặc Kỳ Yên vừa ra khỏi, hắn lập tức đi theo hỏi: “Mẫu thân dạo này khỏe chứ ạ?”

Lông mày Mặc Kỳ Yên hơi nhướn, cười gằn: “Cuối cùng cũng nhớ ra mình còn một thân mẫu nữa à?”

Bộ Khê Khách: “Ha, thấy tinh thần mẫu thân vẫn hăng hái như trước là con yên tâm rồi.”

Mặc Kỳ Yên: “Nói đi, lại là chuyện gì của nữ nhân cần xin ta chỉ bảo? Thê tử con lại làm sao?”

Bộ Khê Khách: “Khụ… Không phải, là con muốn hỏi, hoa sen của tộc ta gieo xuống trong tiết trời lạnh này, có thể nở hoa thật không? Có cần mời người tới chăm sóc không? Thí dụ như lọc ao, dẫn nhiệt linh tinh…”

Mặc Kỳ Yên liếc mắt nói: “Ta thấy con cũng nên đến bổn tông đọc sách với Kiểu Kiểu rồi đấy.”

Bộ Khê Khách: “Nào có, học vấn của con tốt hơn muội ấy nhiều.”

“Vậy à?” Mặc Kỳ Yên cười ha ha, “Với câu hỏi này của phò mã, ta cứ nghĩ phò mã đến từ Hoàng Đô mà không phải người Hạ tộc bọn ta đấy. Con lo lắng cái gì? Hoa sen trên đỉnh núi còn có thể nở, con lại còn sợ hoa sen ngâm trước viện không nở được. Sen của Hạ tộc chúng ta, càng chịu sương giá càng đẹp, ngâm mình trong nước nóng mới không nở nổi… Hả? Con sợ cái gì?”

Bộ Khê Khách: “Vậy con an tâm rồi.”

Mặc Kỳ Yên còn muốn nói thêm vài câu với hắn, kết quả vừa quay lại liền phát hiện đứa nhỏ này đã chạy biến rồi.

Mặc Kỳ Yên: “…”

Chim hỉ thước trên cầu líu ra líu ríu.

Mặc Kỳ Yên nhớ tới câu đồng dao nọ: Chim hỉ thước đuôi dài, cưới nương tử đã quên mẫu thân.

Bà cười lắc đầu, hỏi người trong tộc bên cạnh: “Kiểu Kiểu học hành thế nào rồi?”

Người trong tộc: “Dạo gần đây Tiểu Thất của Giang gia ở Hạc Thành học thêm võ thuật, thiếu tộc trưởng chí khí cao, hai đứa bé ganh đua lẫn nhau, nghe nói học rất khá.”

Mặc Kỳ Yên nói: “Đưa Kiểu Kiểu trở về trước khi tuyết rơi, trước lúc sang xuân hãy đưa cả ca ca nó tới đọc sách cùng. Quét tước Quỳnh Lâm Viện thật tốt để bọn trẻ trong tộc đều đến Quỳnh Lâm Viện đi.”

Tộc nhân: “A… Chỉ sợ thiếu tướng quân sẽ không đồng ý?”

Mặc Kỳ Yên nói: “Không sợ. Hắn đang lo làm cách nào để giải sầu cho thê tử đến từ Hoàng Đô của hắn, ngày đông dài đằng đẵng, dù sao cũng phải tìm cho bọn hắn chút chuyện để làm.”

Khi trăng lên đến đầu cành cây, Bộ Khê Khách và Tình Lan cầm đèn ra ngoài.

Hai người lên đường gọn nhẹ, đi tới đi lui, ánh đèn lờ mờ đung đưa.