Chương 37

Tình Lan tức giận.

Lần này dường như nàng thật sự tức giận, Bộ Khê Khách sau khi bị chặn ngoài cửa, đi quanh phủ công chúa một vòng, phát hiện thị vệ đều đứng dưới chân tường.

Nàng chặn đường vào phủ của hắn.

Đường đường là Phiêu Kỵ Tướng Quân, lại là phò mã, cũng không thể trèo tường vào trước mắt bao nhiêu người. Bộ Khê Khách bất đắc dĩ, đành phải đánh ngựa quay về cửa chính phủ công chúa, nhẹ nhàng nhờ người đi thông báo.

Chỉ chốc lát sau, Vu ma ma đi ra, tinh thần sảng khoái, sống lưng cũng thẳng tắp, cung kính nói: "Mời phò mã trở về đi, hôm nay điện hạ không thoải mái, không muốn gặp phò mã."

Thật ra, cũng không trách Tình Lan tức giận.

Tối qua sau khi từ Lãm Nguyệt Lâu trở về, Tình Lan chưa tỉnh rượu, không chịu bỏ qua, khăng khăng đòi Bộ Khê Khách vẽ lại cho nàng cặp lông mày nghiêng trời lệch đất có một không hai.

Nàng nháo thành mềm mại động lòng người, Bộ Khê Khách sao có thể nhẫn tâm từ chối?

Vẽ lông mày không nói, còn muốn tô son điểm phấn, cuối cùng lại sai người mang bộ y phục mới tới, từng cái từng cái một, để Bộ khê Khách thay cho nàng.

Cuối cùng, còn muốn khiêu vũ, nhảy điệu Phượng hoàng tìm bạn trăm năm trong hôn lễ ngày ấy.

Nàng muốn chơi, Bộ Khê Khách lập tức nguyện ý chơi cùng.

Cuối cùng, Tình Lan nháo đến mệt, nhất định bắt Bộ Khê Khách ôm nàng đứng bên ngoài hành lang, đốt hết đèn lên, cuộn lại ngủ trong lòng ngực hắn, còn không cho hắn cử động.

Bộ Khê Khách nghe nàng lầm bầm: "Lần này ta sẽ chơi khác người đấy... Ai cũng đừng mong trói buộc ta...”

Ma ma khuyên không nổi, sau khi Tình Lan say rượu đột nhiên bắt đầu ngang ngược, mặc cho ai tới khuyên cũng dùng bộ dáng hôn quân, trừng mắt quát lớn: "Làm càn, bổn cung cam tâm tình nguyện!"

Vì vậy, tối qua Bộ Khê Khách ôm nàng, từ hành lang nhìn xuống một đêm đăng, Tình Lan nói: "Ta còn muốn chàng ôm ta xem cửu thiên sao trời trên sông... Hoa đăng thả đầy trời, ước một vạn điều ước... Sau đó tất cả đều được thực hiện!"

Nàng vung tay bắt lấy cánh tay hắn, hết sức phấn khởi hôn Bộ Khê Khách một cái, ôm cổ hắn đu qua đu lại, thúc giục hắn: "Chàng mau nói tuân chỉ!"

Bộ Khê Khách thở dài: "Tuân lệnh."

Tình Lan nhận được lời hứa của hắn, nghiêng đầu ngủ say.

Bộ Khê Khách một mình lạnh lẽo trong đêm, bị đông lạnh đến choáng váng, buồn rầu nở nụ cười.

Tình Lan trong ngực hắn mặc y phục đủ mọi màu sắc, khuôn mặt bôi son phấn đỏ tươi, hai cặp lông mày cong cong vểnh lên, trong mơ vẫn còn cười khanh khách."Thật thú vị..." Bộ Khê Khách nghĩ, "Cưới thê tử, thật sự thú vị."

Nhưng mà, sáng sớm hôm sau, Tình Lan soi gương, liền bắt đầu trở mặt, sau khi nàng biết tối qua đã làm cái gì, Tình Lan liên tục đuổi Bộ Khê Khách ra ngoài, sau đó liền đóng chặt cửa lớn, không mở ra nữa.

Lúc đầu, Bộ khê Khách cho rằng nàng chỉ tức giận trong chốc lát, ai ngờ sau khi luyện binh trở về, nàng vẫn không để mình đi vào.

Bộ Khê Khách hỏi ma ma: "Điện hạ vẫn còn lăn qua lăn lại trong phòng à?"

Ma ma không đáp, nhưng biểu cảm trên mặt vô cùng kinh ngạc, dường như đang hỏi hắn, sao ngài biết điện hạ lăn qua lăn lại trong phòng.

Bộ Khê Khách nở nụ cười.

Hắn xuống ngựa, sửa sang lại vạt áo, ống tay áo, bắt đầu đi vòng quanh phủ công chúa, vừa đi vừa hát.

Hôm nay Tình Lan ở trong phòng ăn không ngon ngủ không yên, mỗi lần hồi tưởng lại chuyện mất mặt của bản thân hôm qua, liền mắc cỡ lăn qua lăn lại, dậm chân ầm ầm. Hận không thể đào một cái hang để chui vào, không còn thấy ai nữa.

Nghe gia nhân nói Bộ Khê Khách cầu kiến, Tình Lan lắc đầu như trống bỏi, lấy hết sức lực nói: "Không không không, không gặp hắn! Ta không thể gặp hắn!"

Nàng khóc hu hu bò dậy, rửa mặt lần nữa, thay đổi bộ y phục hoa hòe, viết phong thư, đại ý chính là, đời này mình sẽ không bao giờ uống rượu nữa.

Sau khi ghi xong, Tình Lan khóc lóc lăn qua lăn lại, che mặt lẩm bẩm không thể gặp người rồi.

Nàng cảm giác thể diện cả đời của mình, đã mất sạch trong tối qua.

Lại có người ngoài cửa thông báo, phò mã cầu kiến.

Tình Lan: "Có thể gặp sao!! Không gặp!! Bảo chàng cút đi, cút xa thật xa đi, đừng đến tìm ta nữa! Ta cũng không còn mặt mũi gặp lại chàng rồi!"

Một lát sau, Oanh Ca kéo cửa, hưng phấn nói: "Điện hạ người mau nghe đi! Phò mã đang hát đấy!"

Cửa vừa mở ra, một giọng hát lảnh lót êm ái chui vào lỗ tai Tình Lan.

Tiếng ca kia vây quanh nàng, như gần như xa, đúng là ca khúc đêm tân hôn dụ nàng ra cửa.

Tình Lan biến sắc, giận dữ: "Đáng ghét! ! Lại tới mê hoặc ta!"

Trong tiếng ca mang theo vui vẻ, lúc thì ca hát, khi thì cười vang, Tình Lan gần như bị mê hoặc, phục hồi lại tinh thần, phẫn nộ khép cửa, buồn bực nói: "Các ngươi nói mặt mũi của ta đã để cho chàng mượn hết rồi, bây giờ không còn mặt mũi nào gặp chàng! Bảo chàng im lặng nhanh đi, không ta lại mất mặt tiếp đó!"

Thật lâu sau, tiếng ca dừng lại.

Trong lòng Tình Lan hơi mất mát, nàng ngồi dưới đất, lau nước mắt trên mặt.

Trong lòng có giọng nói, như chế giễu cũng giống như than thở: "Không có can đảm vượt qua, vậy thì cả đời làm cá chậu chim l*иg đi."