Chương 34

Trước đó một đôi phu thê mới cưới vừa rời đi, nhang còn chưa cháy hết, trong miếu Hồ Thần được bao quanh bởi một làn sương mỏng, bức tượng Hồ Thần lông trắng mắt đỏ ngồi ngay ngắn trên cao, hai mắt híp lại, cười nhìn muôn dân trăm họ.

Bộ Khê Khách đi ra hậu viện gánh một thùng nước, sau khi quét dọn xong miếu thần, rửa sạch hai cái ly trên bàn, rót rượu hoa đào trong suốt bên cạnh tượng thần, đưa cho Tình Lan một ly, nắm tay Tình Lan, đứng trước tượng Hồ Thần.

Hắn nói: "Con cháu Hạ tộc, đến bái Tiên nhân cầu phúc."

Uống rượu xong, Bộ Khê Khách lại lấy giấy và bút trong tủ phía trước, vốn muốn viết tên mình và Tình Lan lên, chợt nhớ bây giờ mình là Tướng quân quê mùa viết chữ không tốt, chưa được đọc qua mấy quyển sách, vì vậy Bộ Khê Khách mỉm cười đưa bút cho Tình Lan, nói: "Ta sẽ vẽ phù, còn chữ... Vẫn là điện hạ ghi sẽ đẹp hơn."

Tình Lan biết rõ mưu mẹo của hắn, gật đầu phối hợp diễn, vì vậy nhận bút, viết lên giấy tên hai người.

Sau đó Bộ Khê Khách đặt giấy lên hương nến đốt, sau khi cháy thành tro bụi, khói trắng nhẹ nhàng bay lên.

Bộ khê Khách nói: "Ừ, có thể lắc thăm rồi."

Hắn lấy ống thẻ trên bàn, cùng Tình Lan cầm lấy, lắc lên.

Khi khói hương trở lại bình thường, một tấm thẻ đỏ rơi ra khỏi ống thẻ.

Linh thẻ đầu tiên của Hồ Thần.

"... Đây là cái gì?" Giọng nói của Tình Lan bắt đầu có chút yếu ớt.

Qua nhiều năm như vậy, Bộ Khê Khách chưa từng nghe nói trong tộc có đôi phu thê nào rút trúng linh thẻ lần đầu, suy nghĩ đầu tiên của hắn chỉ sợ thẻ văn không ổn, vì vậy trước tiên bảo vệ Tình lan ở sau lưng, trấn an nói: "Không có gì, ta đến xem thẻ văn, nàng đừng cử động."

Hắn cầm lấy linh thẻ của Hồ Thần, đi đến trước tủ nhỏ sắp xếp thẻ văn.

Từ thẻ một đến thẻ mười chín đều ở trong ngăn kéo trên cùng, Bộ Khê Khách cẩn thận suy nghĩ một lát, mở ngăn kéo thứ nhất, dáng người hắn cao, sau khi kéo ngăn kéo ra, ôm ngực cúi đầu nhìn, bên trong quả nhiên có hai tờ giấy.

Bộ Khê Khách nói: "Ừ, ở chỗ này có. Để ta xem viết gì đã, nàng không cần lo lắng."

Tình Lan muốn nhìn lại không dám nhìn, lúc này bắt đầu tự an ủi mình và Bộ Khê Khách: "Thật ra...Những thứ huyền diệu khó giải thích này cũng không thể tin hết được, mẫu hậu thường nói, làm nhiều việc thiện, trời xanh tự khắc an bài..."

Bộ Khê Khách cầm tờ giấy màu đỏ linh thẻ lên, mở ra, trước mắt trông thấy hai chữ to trên cùng: Thẻ vương.

Trong đầu hắn chấn động, vội vàng xem thẻ văn.

"Lương duyên túc đế, vốn dĩ đẹp đôi, kiếp trước kết tóc, kiếp này gần nhau, thần tiên quyến lữ, nắm tay đến bạc đầu. Có tên trên đá nhân duyên, kim phong ngọc lộ vui mừng tương ngộ."

Bộ Khê Khách hít sâu một hơi, giơ thẻ nhân duyên trong tay lên, quay đầu cười nói: "Tình Lan, là thẻ vương! May mắn nhất!"

Tình Lan: "Có thật không?"

Nàng vừa mới trải qua lo lắng không yên, kích động chạy tới nhận lấy thẻ văn, xem nhiều lần, hai mắt đẫm lệ trong suốt, ôm Bộ Khê Khách.

Bộ Khê Khách nói: "Ta biết ngay mà."

Hắn cười nói: "Vén khăn hỷ lên, nhìn thấy cô nương trong mộng, chắc chắn là nhân duyên tốt nhất..."

Tình Lan ôm hắn khóc òa lên.

Bộ Khê Khách mỉm cười vuốt tóc nàng, nhỏ nhẹ nói: "Tiểu cô nương khóc cái gì, chuyện tốt như vậy, chúng ta nên vui mừng..."

Hắn nhớ tới lời Tô Đông Ly nói, cười nhạt một tiếng, khe khẽ vỗ nàng, hôn lên tóc nàng, dịu dàng nói: "Ta biết rồi... Cảm ơn nàng, Tình Lan."

Tình Lan khóc xong, lại cảm thấy xấu hổ, gò má đỏ bừng, ngồi trên thềm đá ở hậu viện miếu thần, bưng ly trà nóng Bộ Khê Khách pha cho nàng, nghe Bộ Khê Khách kể lại nguồn gốc của miếu thần này.

"Nói tóm lại, nơi này thờ cúng tiên nhân, những thứ khác không nói, nhưng nhân duyên là linh nghiệm nhất." Bộ Khê Khách nói, "Trước khi đến, trong lòng ta có cảm giác, chúng ta nhất định có thể rút trúng thẻ nhân duyên tốt nhất, ít nhất cũng phải là thẻ thượng... Không ngờ, Hồ Thần lại bất ngờ cho chúng ta quẻ thăm này."

Tình Lan hít mũi một cái, hỏi: "Bộ Khê Khách, lúc trước chàng nói...Sau khi cầu xin Hồ Thần, sẽ có được hài tử thông minh lanh lợi sao?"

Nếu Bộ Khê Khách là một con hồ ly, lúc này lỗ tai đã sắp dựng lên rồi.

Hắn quay đầu, vẻ mặt mong đợi nói: "Tiểu nương tử có ý gì? Là... muốn cùng Bộ mỗ sinh một hài tử thông minh lanh lợi sao? Nơi này có sương phòng, không bằng..."

Tình Lan tức điên: "Ta chỉ đột nhiên nhớ tới nên hỏi một chút thôi! Chàng nghĩ đi đâu vậy!"

"Ta nói thật." Bộ Khê Khách chỉ vào sương phòng đơn sơ ở hậu viện, nói: "Ở đây có chỗ nghỉ chân, nếu nàng muốn, hai ta sẽ chăm ấm đệm êm ở đây, chào đón hài tử thông minh lanh lợi của chúng ta."

Tình Lan đặt chén trà xuống, đứng lên, sửa sang lại váy một chút, khẽ nói: "Đừng mơ, mặt dày!"

Bộ Khê Khách cười ha ha, ôm nàng xoay một vòng.

"Cô nương tốt của ta..." Hắn giống như đang nâng niu trân bảo của thế gian, mỉm cười, ôm nàng lên cao, "Ông trời ban cho ta một cô nương tốt."Tình Lan ôm cổ hắn, trái tim khẽ động, chủ động hôn hắn.

"Tướng quân... Có phu quân như tướng quân bầu bạn cả đời, là kiếp trước Tình Lan đã tu được phúc đức."

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, có nương tử như nàng, là may mắn của Bộ Khê Khách ta."

Lúc hoàng hôn, phu thê hai người vui vẻ xuống núi, lúc đi ngang qua phiên chợ nhỏ ở ngoại ô, Tình Lan hiếu kỳ nói: "Ở đây đang làm gì thế? Náo nhiệt như vậy."

"Chợ ở Nhã Minh thành, trời lạnh, bán một ít lông, da các loại động vật sưởi ấm qua mùa đông." Bộ Khê Khách, "Nàng muốn xem một chút không? Còn có bán đồ chơi nhỏ đấy, thích có thể mua."

Tình Lan gật đầu nói được, kéo tay Bộ Khê Khách lần lượt ngắm từng sạp hàng rong.

Đến chỗ bán sách, lão bà bán hàng nhiệt tình chào mời nói: "Muốn xem sách gì?"

Tình Lan mới lạ nói: "Tùy tiện xem thử..."

Lão bà thần thần bí bí nói: "Vừa vặn có một chồng sách trong phòng hay, hai vị là người mới có cần không?"

Bộ Khê Khách nghe thấy hai chữ trong phòng, nhíu mày, nhìn về phía Tình Lan.

Thịnh tình không thể từ chối, Tình Lan hỏi: "Trong phòng sao? Là sách gì?"

Lão bà kéo dưới xe ra một ngăn sách, kính đáo đưa cho Tình Lan hai quyển: "Sách hay, sách hay."

Bộ Khê Khách chắp tay sau lưng, đến gần xem.

Chỉ thấy trên bìa sách viết mấy chữ lớn: 《 Sổ tay thanh tao thoát tục mất hồn 》, 《 Ngọc thể trong lòng tình lang 》. . .

Tình Lan: "..."

Tình Lan: "A! !"

Lão bà: "Cầm lấy đi cầm lấy đi, chỗ ta còn có 《 Đóa hoa mềm mại ngâm sương 》, có muốn ta lấy ra luôn không?"

Bộ Khê Khách nhẹ giọng khụ một tiếng, nói: "... Lấy đi."