Thời gian thấm thoát trôi qua, đảo mắt lại hết nửa tháng. Sau khi kết thúc huấn luyện dã ngoại tập thể và hội diễn hoành tráng, cuối cùng đợt học quân sự của tân sinh viên Đại học Châu Xuyên đã chính thức khép lại. Các tân sinh viên đen thủi đen thui như trở về từ Tứ Xuyên – Tây Tạng chào đón
Tuần lễ vàng* đầu tiên của đại học.
*Tuần lễ vàng: Tên được đặt cho một kỳ nghỉ lễ quốc gia kéo dài 7 ngày. Hàng năm người dân Trung Quốc được nghỉ 7 ngày trong dịp Lễ Quốc khánh.Giang Thu Thu cũng bắt đầu công việc làm thêm đầu tiên của mình ở năm 2008, trông coi cửa hàng mỹ phẩm của dì Trần.
Thật ra ban đầu cô nói với dì Trần sẽ bắt đầu đi làm thêm sau Lễ Quốc khánh, bởi vì dịp Lễ Quốc khánh là thời điểm vắng người nhất ở khu đô thị đại học. Hầu hết các sinh viên đều tận dụng những ngày nghỉ để về nhà hoặc đi du lịch. Công việc kinh doanh trong cửa hàng chỉ ở mức trung bình, không cần đi làm thêm.
Nhưng không may vài ngày trước đó, dì Trần sơ ý bị ngã trật khớp chân khi đi xuống cầu thang trong nhà, hiện tại vẫn chưa khỏe lại, vì vậy đã bảo Giang Thu Thu đi làm sớm hơn.
Giang Thu Thu cũng biết dì Trần sống trong căn nhà nhỏ có thang gác, đúng chuẩn hộ gia đình di cư địa phương khiến người ta ngưỡng mộ.
Ngày thứ hai của Tuần lễ vàng, Trịnh Tự xuất hiện tại cửa hàng nhỏ.
Khu thương mại đô thị đại học vào ngày nghỉ vắng lạnh hơn thường ngày. Thậm chí cửa hàng dược mỹ phẩm lớn nổi tiếng và nhộn nhịp gần cửa hàng nhỏ cũng rất đìu hiu. Trịnh Tự cho rằng cửa hàng nhỏ buôn bán giống vậy cũng sẽ vắng vẻ hơn mới đúng.
Không ngờ đẩy cửa bước vào, anh lại phát hiện trong cửa hàng có rất nhiều người, trông còn nhộn nhịp hơn so với lần cuối cùng anh và Giang Thu Thu đến. Đó là thời điểm mới nhập học mà mọi người sẽ đến mua đồ nhiều nhất.
Anh thấy Giang Thu Thu đang nói chuyện với một nữ sinh hơi mũm mĩm, “… Vùng chữ T và gò má của bạn rất dễ đổ dầu, đó là loại da dầu rất điển hình… Ngoài việc chú ý làm sạch da, dưỡng ẩm cũng rất quan trọng. Nhưng hiện tại tình trạng mụn của bạn khá nghiêm trọng, mình khuyên bạn nên sử dụng sản phẩm dưỡng da dịu nhẹ, trước hết dưỡng ẩm cơ bản là được, tránh dư thừa dinh dưỡng.”
Nữ sinh đó vừa nghe vừa gật đầu liên tục, không biết có hiểu hay không.
Sau khi đi làm thêm, Giang Thu Thu mới phát hiện tuy chỉ cách nhau mười năm, nhưng quan niệm dưỡng da và trang điểm của nữ sinh đại học thời này vô cùng non kém. Không giống như mười năm sau, hầu hết các cô gái đều có thể thốt ra một loạt mã màu son. Tiếp xúc với các nữ sinh trong hai ngày qua, có rất nhiều bạn nữ còn không biết mình thuộc loại da gì.
Kiến thức mỹ phẩm trang điểm của Giang Thu Thu có lẽ thuộc hàng cao cấp trong số các bạn học cùng trang lứa ở mười năm sau, không được xem là thấp, nhưng vẫn có rất nhiều thánh giỏi hơn cô. Không ngờ ở năm 2008, cấp bậc này xem ra đã đủ thống trị khu đô thị đại học.
Nữ sinh hơi mũm mĩm đang định hỏi thêm, bỗng nhiên có một nữ sinh cao ráo chen vào, cau mày hỏi Giang Thu Thu: “Tại sao trong cửa hàng của bạn có ít sản phẩm thế? Sao không có loại sữa dưỡng mà mình hay dùng?”
Cô ấy nói ra một thương hiệu rất nổi tiếng, giá cả không hề rẻ, rất nhiều sinh viên đại học đều không thể mua nổi. Vì vậy cô ấy vừa nói ra, xung quanh có vài người nhìn cô ấy với vẻ ngưỡng mộ.
“Xin lỗi, tụi mình chưa nhập hàng của thương hiệu mà bạn nói.” Giang Thu Thu đáp lại. Cửa hàng nhỏ đang đi theo con đường giá bình ổn, cũng có thương hiệu đắt tiền nhưng khá ít, chỉ nhập một số thương hiệu phổ biến. Thương hiệu mà nữ sinh đó nói vừa khéo không có.
Nữ sinh cao ráo “Xì” một tiếng, bất mãn nói: “Gì vậy trời, bạn mình còn nói cửa hàng này khá ổn. Sao đến cả thương hiệu phổ biến mà cũng chẳng có? Chẳng có gì đặc biệt…”
“Có ổn hay không chẳng liên quan gì đến có bán thương hiệu nào đó hay không.” Giang Thu Thu thẳng thừng ngắt lời cô ấy, sau đó nhìn kỹ cô ấy một lát rồi bỗng nói: “Nhưng mình cảm thấy sữa dưỡng của thương hiệu đó không thích hợp với bạn.”
Nữ sinh cao ráo vốn không đồng ý với những gì Giang Thu Thu nói, nghe thấy vậy lại tỏ vẻ khinh thường trắng trợn. Cô đã từng thấy qua nhiều mưu mẹo giống như của Giang Thu Thu, chẳng qua sản phẩm mà cô đang xài không ổn, sau đó giới thiệu sản phẩm đang bán trong cửa hàng cho cô.
Nữ sinh sẽ không để mình bị mắc mưu, cười khẩy, “Không thích hợp chỗ nào? Mình đã dùng hết một chai sữa dưỡng này rồi, cảm thấy dùng rất ổn, bằng không mình cũng sẽ không mua lại.”
Lời nói của cô ấy đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Những người này đều nghe nói hai ngày qua có một nữ sinh tới làm thêm trong cửa hàng nhỏ, có thể hỗ trợ tư vấn chăm sóc da nên mới bị thu hút ghé đây. Trước đó, họ nghe thấy Giang Thu Thu đưa ra một số lời khuyên cho khách hàng cũng rất đúng trọng tâm, vì vậy đứng hóng chuyện xem sao. Không ngờ xảy ra chuyện này, mọi người nhất thời không khỏi nảy sinh nghi ngờ về động cơ của Giang Thu Thu.
Suy nghĩ của mọi người đều giống nhau. Tuy thái độ của Giang Thu Thu rất chân thành, nhưng vì để bán được hàng mà khó tránh khỏi việc có ý đồ cá nhân. Mọi người vốn đang lựa đồ đều hơi lưỡng lự.
Ấy thế mà Giang Thu Thu không hề bị ảnh hưởng bởi lời chất vấn đó, mặt không biến sắc, bình tĩnh giải thích: “Bạn cảm thấy dùng ổn, cảm thấy sữa dưỡng này rất dịu nhẹ, dùng rất dễ chịu, khả năng dưỡng ẩm cơ bản cũng khá tốt đúng không?”
Nữ sinh gật đầu, “Đúng vậy, như vậy còn không ổn sao?”
“Đúng là khá ổn, nhưng nó không phải là loại tốt nhất dành cho bạn.” Giang Thu Thu tiếp tục nói: “Thương hiệu mà hiện tại bạn đang dùng chủ yếu dành cho da nhạy cảm, thành phần rất dịu nhẹ và an toàn. Hầu hết những người sử dụng sẽ không gặp gì cả.”
Ban đầu nữ sinh vẫn không cho là đúng, lúc nghe đến đây lại hơi bất ngờ.
Có một chuyện mà trước đó cô ấy chưa đề cập đến, thật ra thương hiệu này là do bạn cùng phòng giới thiệu cho cô ấy. Bạn cùng phòng của cô ấy rất sùng bái thương hiệu này, khẳng định là thương hiệu tốt nhất mà mình từng dùng. Vì vậy cô ấy đã mua thử, kết quả là cũng cảm thấy ổn nên vẫn luôn dùng.
Mà bạn cùng phòng của cô ấy đúng là có làn da nhạy cảm.
Có điều cô ấy vẫn nhìn Giang Thu Thu với ánh mắt hoài nghi, “Bạn cũng đã nói thương hiệu này rất dịu nhẹ, không gặp vấn đề gì, vậy tại sao bạn lại nói không tốt?”
“Không phải mình nói nó không tốt, mà mình nói nó không thích hợp với bạn.” Giang Thu Thu nhìn da mặt của cô ấy và nói: “Da của bạn vốn đã đẹp rồi, không có nổi mạch máu đỏ, cũng không có sẹo và vết thâm mụn thấy rõ. Điều này chứng tỏ da của bạn không phải da nhạy cảm. Tình trạng da của bạn rất ổn định đúng không?”
Có lẽ Giang Thu Thu đã đoán đúng, nữ sinh gật đầu theo bản năng.
“Đối với loại da như bạn, đa số các sản phẩm dưỡng ẩm đều có thể đạt đến hiệu quả này.” Giang Thu Thu cười nói: “Thật ra vấn đề thật sự của bạn là da xỉn màu.”
“Bình thường chắc bạn không quá chú trọng chống nắng, hơn nữa còn thích thức khuya đúng không?” Giang Thu Thu hỏi tiếp.
Nữ sinh không ngờ cô có thể nhìn ra, tiếp tục gật đầu trong sự ngây ngốc.
“Da vốn đã đẹp, không dễ nổi mụn hay bị dị ứng, lỗ chân lông không lộ rõ, khả năng phục hồi sau khi đi nắng khá nhanh… Có điều vẫn để lại một số vết nám nên nhìn hơi sạm, có chút quầng thâm.” Giang Thu Thu nói ra hết vấn đề của cô ấy, cuối cùng đưa ra kết luận, “Vì vậy thương hiệu mà hiện giờ bạn đang dùng cũng ổn, có thể duy trì sự ổn định cơ bản. Nhưng thật ra sản phẩm phù hợp với bạn nhất là sẽ có một ít tác dụng làm trắng và sáng da.”
Đến lúc này, thái độ của nữ sinh đã thay đổi từ ban đầu không hề tin sang hơi dao động. Các suy đoán của Giang Thu Thu về những vấn đề hằng ngày của cô ấy gần như trúng hết.
Nữ sinh lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Vậy bạn nghĩ mình phù hợp với sản phẩm của thương hiệu nào?”
Điệu bộ của cô ấy hơi ngượng ngùng, dù sao lúc nãy mình vẫn còn xem thường cửa hàng nhỏ này. Nhưng thấy Giang Thu Thu vô cùng chuyên nghiệp, cô ấy thầm nghĩ chỉ cần bạn ấy giới thiệu hợp lý, cô ấy có thể mua ở đây.
“Bạn có thể thử những thương hiệu này…” Sau đó, Giang Thu Thu kể ra một hơi ba thương hiệu, “Ba loại này có giá thành tương đương với loại bạn đang sử dụng. Công dụng chính đều là làm sáng và trắng da, cảm nhận khi dùng sẽ hơi khác một chút, rất dễ chịu như bạn thích dùng. Mình khuyên bạn nên thử trước khi mua.”
Nữ sinh cao ráo sửng sốt, còn nhìn lướt qua các kệ hàng xung quanh, “Những món này không có bán trong cửa hàng của bạn à?”
“Ừ, cửa hàng tụi mình không có.” Giang Thu Thu trả lời.
Lần này, nữ sinh lại cảm thấy không cam lòng, “Tại sao bạn không giới thiệu sản phẩm mà trong cửa hàng bạn có?”
Giang Thu Thu không hiểu, “Vì nó không phù hợp với mức tiêu dùng của bạn mà? Nếu bạn có thể sử dụng sản phẩm với giá này, vậy thì cứ tiếp tục với giá đó đi.”
“…” Không hiểu tại sao nữ sinh bỗng cảm thấy nghẹt thở, cả buổi trời không nói nên lời.
Cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ mua đồ ở đây, tại sao Giang Thu Thu không giới thiệu sản phẩm trong cửa hàng cho cô ấy?!
Giang Thu Thu cũng không quan tâm cô ấy đang nghĩ gì, tiếp tục chuyển sang trả lời vấn đề của nữ sinh khác. Lần này có nhiều người xin tư vấn hơn.
Trịnh Tự đứng một bên, lặng lẽ nhìn Giang Thu Thu kiên nhẫn tư vấn cho các nữ sinh, ấy thế mà không đề cập đến sản phẩm trong cửa hàng. Thế nhưng hầu hết các nữ sinh được cô tư vấn xong đều chọn mua một hoặc hai sản phẩm.
Anh mỉm cười, cuối cùng đã biết tại sao công việc kinh doanh của cửa hàng lại phát đạt hơn trước đây.
Thấy Giang Thu Thu tạm thời đang bận rộn, Trịnh Tự lùi về bên cạnh bức tường, nghiêng người dựa vào tường đợi cô.
Kết quả là không biết đã xảy ra chuyện gì, bỗng dưng càng ngày càng có nhiều nữ sinh đẩy cửa bước vào.
May mà những nữ sinh mới bước vào không tiếp tục chạy đến vây quanh Giang Thu Thu, chỉ nhìn tới nhìn lui trên kệ hàng gần anh.
Khó khăn lắm Giang Thu Thu mới tư vấn xong cho một nhóm người, đang thắc mắc tại sao lại có nhiều người vào cửa hàng, ngẩng đầu lên thì thấy Trịnh Tự đã bước vào cửa hàng từ lúc nào, đang dựa vào bức tường cạnh cửa kính. Cả người anh cao ráo, một chân chống xuống đất, chân kia hơi gập lại, vẫn cao hơn những người bên cạnh nửa cái đầu. Ánh mặt trời chiếu vào người anh xuyên qua cửa kính, dù ngược sáng nhưng vẫn càng tôn lên đường nét điển trai của anh.
Giang Thu Thu: “…” Cô đã biết tại sao số lượng nữ sinh trong cửa hàng lại tăng đột ngột rồi.
Trịnh Tự nhìn sang đó, thấy cuối cùng cô đã xong việc mới đứng thẳng người chào hỏi cô.
Giang Thu Thu tò mò hỏi: “Sao cậu lại tới đây? Không về nhà sao?”
“Vừa mới về nhà xong.” Trịnh Tự đáp: “Thuận đường tới thăm cậu.”
Anh không nói tại sao mình chỉ về nhà một ngày rồi quay về trường học, Giang Thu Thu cũng không hỏi, chỉ nói: “Ý, vậy thì tốt quá. Cậu có thể trông coi cửa hàng giúp mình một lát không? Mình đi vệ sinh.”
Dì Trần đang dưỡng thương, trong cửa hàng chỉ có một mình cô, nếu cô rời đi thì phải tạm khóa cửa lại. Nhưng hiện giờ đang có nhiều khách, khóa cửa dĩ nhiên sẽ rất vô lý.
“Ừ.” Trịnh Tự thoải mái gật đầu.
Kết quả là khi quay lại, Giang Thu Thu lại thấy một hàng dài trước quầy thu ngân. Một nhóm nữ sinh cầm sản phẩm đang đứng đợi Trịnh Tự thanh toán.
Mà đại thần Trịnh Tự – người sẽ thống trị giới đầu tư mạo hiểm ở mười năm sau, được mệnh danh là “Thánh giao dịch” trong ngành – lúc này đang đứng trước quầy thu ngân, mỉm cười thanh toán cho mọi người.
“Bạn học, mình muốn mua một tuýp sữa rửa mặt, bạn có thể giới thiệu sản phẩm nào không?” Một nữ sinh hỏi với khuôn mặt đỏ bừng.
Trịnh Tự vừa quét mã vạch kem dưỡng da mặt cho một nữ sinh khác, vừa nhín chút thời gian trả lời: “Tôi không rành lắm, bạn có thể đọc thử hướng dẫn sử dụng.”
“À vâng, vậy mình sẽ mua cái này.” Nữ sinh đó tiện tay cầm lấy một tuýp sữa rửa mặt và đáp lại.
Giang Thu Thu:?
Những cuộc đối thoại tương tự liên tục vang lên, dấu hỏi và dấu chấm lửng lần lượt xuất hiện trong đầu Giang Thu Thu.
Cô tốn nước miếng cả buổi, bán hàng dựa vào tài năng. Thì ra tất cả vẫn không hữu hiệu bằng gương mặt của Trịnh Tự?
Quả nhiên cái thế giới nhìn mặt chưa bao giờ thay đổi.
Giang Thu Thu tặc lưỡi, đi tới tiếp quản công việc của Trịnh Tự, sẵn tiện liếc anh một cái, “Sao cậu biết dùng máy tính tiền vậy?”
Trịnh Tự thuận miệng trả lời: “Nhìn sơ qua là biết.”
Giang Thu Thu gato, “… Ờ.” Cô vốn nổi tiếng có năng lực học tập mạnh mẽ, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn, khiến cô bất ngờ ăn cái bánh gato này.
Giang Thu Thu chuyển sang làm thu ngân, nhiệt huyết mua sắm của các nữ sinh đã giảm xuống rõ rệt. Trịnh Tự vẫn chưa rời đi, nói là sắp đến giờ ăn tối, đợi cô tan làm rồi cùng nhau đi ăn.
Giang Thu Thu nhìn đồng hồ, quả thật cũng sắp đến giờ tan làm nên không có ý kiến. Đến giờ ăn tối, cuối cùng khách trong cửa hàng đã vơi bớt. Giang Thu Thu chuẩn bị đóng cửa thì lúc này cửa kính lại bị đẩy ra, một nam sinh đi vào.
Nam sinh này trông cũng bình thường, nhưng dáng người rất cao. Áo thun đang mặc đã hơi nhăn nhúm, nhưng rất sạch sẽ.
Dường như cậu ấy hơi ngại ngùng, sau khi bước vào thì nhìn ngó xung quanh, vẻ mặt bối rối.
Giang Thu Thu thấy vậy đã hiểu ra ngay, lập tức cười nói: “Bạn học, bạn mua quà cho người yêu đúng không? Có cần mình giới thiệu cho bạn không?”
Rõ ràng lời nói của cô khiến nam sinh thở phào nhẹ nhõm. Cậu ấy bước tới và nói: “Sắp đến sinh nhật của bạn gái mình, mình muốn tặng cho cô ấy một món quà, cho hỏi tặng quà gì sẽ phù hợp nhỉ?”
Giang Thu Thu hỏi: “Ngân sách của bạn là bao nhiêu?”
Nam sinh khựng lại rồi trả lời: “Khoảng hai trăm tệ.”
Giang Thu Thu hơi ngạc nhiên,
sức mua của đồng tiền* tại thời điểm này lớn hơn rất nhiều so với mười năm sau. Nhiều người chỉ có vài trăm tệ cho chi phí sinh hoạt mỗi tháng, ngân sách tặng quà của sinh viên hầu như chỉ có vài chục tệ.
*Sức mua của đồng tiền: Thể hiện ở số lượng hàng hóa dịch vụ mà một đơn vị tiền tệ đó có thể mua được. Số lượng hàng hóa mua được càng nhiều thì đơn vị tiền đó có sức mua càng lớn và ngược lại.Nam sinh này trông có vẻ không thuộc dạng dư giả gì, vậy mà lại bỏ ra hai trăm tệ để mua quà tặng bạn gái. Xem ra cậu ấy thật sự rất thích cô bạn gái đó.
Giang Thu Thu mỉm cười, ôn tồn nói: “Hai trăm tệ có thể tặng rất nhiều đồ xịn. Nếu là tặng cho bạn gái, vậy bạn có thể chọn son môi hoặc là nước hoa. Xin hỏi bình thường bạn gái của bạn có sở thích gì không?”
Rõ ràng nam sinh này không biết gì về những thứ này, cũng không biết nhiều về sở thích của bạn gái. Nhưng dưới sự hướng dẫn của Giang Thu Thu, cậu ấy vẫn nhớ lại một số thông tin một cách khó khăn.
“Mình khuyến nghị bạn mua nước hoa này. Thương hiệu tương đối đắt tiền đối với sinh viên, nhưng vẫn có thể mua được. Nhưng mà mùi hương này có đặc trưng riêng của nó. Mùi hương mà mình khuyến nghị chọn khá phổ biến, không dễ mắc lỗi… Nếu bạn gái của bạn không thích mùi hương này, bạn có thể bảo cô ấy mang đến đây đổi, chỉ cần không mở bao bì là được.”
Ban đầu nam sinh cảm thấy Giang Thu Thu rất kiên nhẫn, giới thiệu cũng rất thỏa đáng. Không ngờ cô ấy còn đưa ra cơ hội đổi hàng, cậu nhất thời vô cùng biết ơn, ập tức mua chai nước hoa đó.
“Bạn để lại tên của bạn đi.” Giang Thu Thu lấy một tấm thẻ ra đưa cho cậu ấy điền, “Nếu bạn gái của bạn muốn đổi hàng, chỉ cần nói tên của cậu cho mình biết là được.”
“Cảm ơn.” Nam sinh nhận lấy tấm thẻ, điền tên của mình rồi đưa lại, nở nụ cười yên tâm, “Nhưng mình tin bạn gái của mình chắc chắn sẽ thích.”
“Đề phòng ấy mà.” Giang Thu Thu vừa nói vừa nhận lấy tấm thẻ, chỉ thấy trên thẻ viết hai chữ: Vương Đằng.
“Vương Đằng?” Giang Thu Thu đọc qua một lần, cảm thấy hơi quen tai, nhưng nhất thời không thể nhớ ra.
Cho đến khi nam sinh cầm túi quà đẩy cửa rời đi, cô mới chấn động mạnh!
Cái đệch! Chẳng phải là ông trùm Internet Vương Đằng của mười năm sau sao?
Khóa 2008 của Đại học Châu Xuyên là năm của các nhân tài xuất chúng, Vương Đằng cũng là một trong số đó. Tuy không nổi bật như Trịnh Tự, nhưng anh ấy vẫn là thần tượng của nhiều người Châu Xuyên.
Có điều vì ngoại hình bình thường, bản thân Vương Đằng chỉ để lại ấn tượng nhạt nhòa trong lòng mọi người. Chẳng hạn như Giang Thu Thu đã nghe nhiều câu chuyện về Vương Đằng, nhưng vẫn không thể nhận ra anh ấy ngay từ lần gặp đầu tiên.
Nhưng quá đáng nhất vẫn là có một số cư dân mạng gọi Trịnh Tự là chồng của họ, vậy mà lại gọi Vương Đằng là bố.
Rõ ràng bọn họ là cựu sinh viên tốt nghiệp cùng khóa mà!
Trịnh Tự thấy Giang Thu Thu bỗng dưng lộ ra nét mặt thổn thức, cảm thấy nghi ngờ, “Sao vậy?”
Giang Thu Thu nhìn Trịnh Tự thời niên thiếu, tặc lưỡi lắc đầu, “Đàn anh, cậu đã thua thiệt vì cái gương mặt này!”
Chính vì quá đẹp trai, bản thân bỗng bị tụt xuống một bậc so với cựu sinh viên cùng trang lứa trên mạng Internet ở mười năm sau.
Trịnh Tự:??
Từ nhỏ anh đã bị bạn bè chỉ trích có khuôn mặt quá đáng. Trong 18 năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người nói anh bị thua thiệt vì gương mặt?
HẾT CHƯƠNG 10