Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hẹn Ước Của Tuổi 17 Dũng Cảm [Bác Quân Nhất Tiêu]

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiêu Chiến chống cằm nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi bên cạnh, thi thoảng lại khẽ cười mấy tiếng.

Vương Nhất Bác bị nhìn đến mất tự nhiên, quay đầu trợn trừng mắt, "Anh nhìn cái gì thế!"

Tiêu Chiến nhìn hai má hồng hồng của Vương Nhất Bác, ngón tay như có như không sờ sờ điện thoại ở trong lòng bàn tay, "Kì diệu ghê."

Vương Nhất Bác hỏi, "Cái gì kì diệu cơ?"

Tiêu Chiến nghĩ đến bộ dạng trưởng thành sau này của Vương Nhất Bác, hơi bĩu môi nói, "Em rất ít khi làm nũng với anh như này."

Thấy Vương Nhất Bác ngớ người ra, Tiêu Chiến nâng tay còn lại lên nhéo nhéo má cậu, nhỏ giọng như đang tự nói với chính mình, "Rốt cuộc trong khoảng thời gian em lớn lên đã xảy ra chuyện gì vậy."

Vương Nhất Bác không nắm bắt được suy nghĩ trong đầu của Tiêu Chiến, tùy tiện để anh xoa má mình, lầu bầu nói, "Em không còn là con nít."

Tiêu Chiến cười nói, "Em mới mười bảy thôi đó tên nhóc này, anh hơn em bao nhiêu em có biết không hả?"

Vương Nhất Bác nghe đến đây liền không cam chịu, gọi một tiếng, "Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến đáp, "Ơi."

Vương Nhất Bác lại gọi, "Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến buồn cười nhìn Vương Nhất Bác, "Sao thế."

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, "Em sắp mười tám tuổi rồi."

Tiêu Chiến bất tri bất giác nhớ ra, quả thật là Vương Nhất Bác chẳng mấy chốc sẽ thành niên, nhưng anh không hiểu Vương Nhất Bác nói như vậy là có ý gì, chỉ cười nói, "Ừ, anh biết."

Vương Nhất Bác mím môi nhìn Tiêu Chiến, nâng tay lên kéo mũ của Tiêu Chiến ra, vén nhẹ mái tóc bết lại vì mồ hôi của anh qua một bên, bấy giờ mới chậm rãi nói, "Là độ tuổi đẹp nhất để hẹn hò."

Nghe thấy Vương Nhất Bác nói xong, Tiêu Chiến hơi sửng sốt, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm đối phương, "Chẳng lẽ em..." Thích ai đó rồi sao?

Vương Nhất Bác cắt ngang nói, "Anh có thể thích em không?"

Không gian trở nên tĩnh lặng.

Tiêu Chiến hoàn toàn ngớ người, nuốt nửa câu hỏi còn lại ngược trở về, "Hả?"

Vương Nhất Bác cắn chặt răng, lặp lại nói, "Anh có thể thích em không?"

Tiêu Chiến nhìn vào khóe mắt bắt đầu đỏ lên của Vương Nhất Bác, "Chúng ta---"

Trông thấy hai mắt trợn to của đối phương, không kịp để Tiêu Chiến mở miệng nói tiếp, Vương Nhất Bác liền hấp tấp nói, "Đừng nói đến khoảng cách tuổi tác hay vấn đề công việc nghề nghiệp, anh có thể thích em không, anh ơi?"

Tiêu Chiến: ..........

Phải nói gì?

Nói, anh có người yêu rồi?

Hay là nói, người yêu của anh là em của thế giới khác?

Hình như nói thế nào cũng không ổn.

Đúng lúc này tiếng chuông ngoài cửa reo lên một tiếng, Tiêu Chiến giật mình hoàn hồn lại, vội túm lấy chiếc mũ lưỡi trai ở bên cạnh đội lên đầu mình, Vương Nhất Bác vẻ mặt không vui, quay mặt sang chỗ khác, tránh có người nhận ra mình.

Tiêu Chiến theo bản năng cúi thấp đầu chào người đối diện, đối phương cũng lễ phép chào một tiếng, sau đó tiến đến trước tủ lạnh, lấy ra mấy chai nước ngọt cùng sữa chua.

Tiêu Chiến phản ứng đầu tiên là sửng sốt mở to mắt, tiếp theo là nhìn Vương Nhất Bác chỉ còn hở mỗi cái gáy ở bên cạnh.

Sau đó lại nhìn người đang bận bịu lấy đồ.

Giọng nói, bóng lưng.

Khách hàng trước mặt này, vậy mà lại là Tiêu Chiến năm 2015.

Nên gọi là Tiêu Tán đi.

Thấy Vương Nhất Bác vẫn còn quay mặt đi, Tiêu Chiến hốt hoảng đến tim đập thình thịch, thậm chí còn có thể nghe rõ từng nhịp đập mạnh mẽ trong l*иg ngực mình.

Nếu Vương Nhất Bác phát hiện ra điều gì đó, vậy chẳng phải sẽ hỏng hết sao.

Phải nói thế nào, phải giải thích thế nào đây.

Nói mình đến từ tương lai, nói thật ra trên thế giới này vẫn còn một Tiêu Chiến khác, còn không sợ Vương Nhất Bác mắng mình bị điên.

Tiêu Tán đặt đồ lên bàn vẫn chưa thấy Tiêu Chiến phản ứng, khua khua tay nói, "Anh gì đó ơi?"

Tiêu Chiến run lên một cái, cố gắng cúi đầu xuống càng thấp càng tốt, lấy đồ ở trên bàn bắt đầu tính tiền.

Vương Nhất Bác trang bị mũ cùng khẩu trang xong, muốn xoay mặt lại nhìn một cái.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác chuẩn bị ngoảnh mặt lại thì sợ hết hồn, lớn giọng gọi một tiếng cún con.

Cả Tiêu Tán và Vương Nhất Bác đồng thời giật mình, đôi mắt ửng đỏ dưới lớp mũ lưỡi trai của Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, liền bị vẻ mặt hiện tại của đối phương dọa sợ.

Tiêu Chiến thở hổn hển, mái tóc trước trán che khuất tầm mắt, thấy Vương Nhất Bác đã dừng lại, nhỏ giọng nói, "Em vào trong giúp anh lấy thêm nước ngọt ra đây được không?"

Vương Nhất Bác ù ù cạc cạc, nhưng vẫn nghe theo lời Tiêu Chiến.

Đợi cho đến khi Vương Nhất Bác khuất khỏi tầm mắt, Tiêu Chiến mới nặng nề thở ra một hơi, cảm giác giống như mình đã quên đi cách để hít thở.

Tiêu Chiến nói ra một con số, Tiêu Tán cười cười lấy tiền từ trong túi ra đưa đến trước mặt anh, trước khi đi còn nói một câu, chúc anh buổi tối tốt lành.

Đến khi Vương Nhất Bác đi ra, chỉ còn lại bóng lưng mờ ảo dưới ảnh đèn đường bên ngoài cửa hàng của Tiêu Tán.

Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến xếp nước ngọt vào trong tủ lạnh, quay lại vẫn thấy vẻ mặt Tiêu Chiến giống như vừa mới gặp quỷ, nghĩ rằng câu nói của mình lúc ban nãy đã dọa sợ anh, vì thế liền cúi đầu nhỏ giọng nói, "Xin lỗi."

Tiêu Chiến hồn phi phách lạc, ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất Bác, hốc mắt đỏ ngầu lên.

Vương Nhất Bác sững sờ, kéo mũ của Tiêu Chiến ra, "Tiêu Chiến?"

Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, lắc đầu nói, "Em xin lỗi cái gì chứ."

Vương Nhất Bác nói, "Nhưng mà........"

Tiêu Chiến cắt ngang lời cậu, "Cũng mười giờ rồi, anh sắp hết ca rồi, chuẩn bị đi về thôi."

Thấy Vương Nhất Bác cắn môi không nói gì, Tiêu Chiến lại nói, "Em ra ngoài chờ trước đi, anh dọn dẹp một chút rồi sẽ ra."

Vương Nhất Bác gật đầu một cái, "Được."

.

.

.

Đến lúc Tiêu Chiến tắt đèn khóa cửa lại xong, phát hiện Vương Nhất Bác đang đứng ngớ người bên cạnh chiếc ghế đá dài, vội vàng chạy đến trước mặt cậu, "Về thôi."

Vương Nhất Bác không phản ứng anh.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không nhấc chân theo, nghiêng đầu hỏi, "Vương Nhất Bác? Làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, há miệng thở dốc, dường như có điều gì muốn nói, nhưng rốt cuộc lại nghẹn trở về, "Không có gì."

Dưới từng ngọn đèn ấm áp, bóng của hai người trải dài dưới mặt đường, ngọn gió đêm của mùa hè khe khẽ lướt qua đuôi tóc Vương Nhất Bác, khiến cậu rùng mình một cái, suốt quãng đường đi hai người đều duy trì trạng thái trầm mặc, Vương Nhất Bác không nói, Tiêu Chiến cũng không nói.

Đến khi sắp về đến kí túc xá, Vương Nhất Bác rốt cuộc mở miệng, "Tình yêu không thể cưỡng ép từ một phía, em biết."

Tiêu Chiến phản ứng được Vương Nhất Bác đang nói đến cái gì, xoay qua nhìn sườn mặt cậu, "Cái gì?"

Vương Nhất Bác dừng lại cước bộ, nhìn thẳng vào đôi mắt Tiêu Chiến mà nói, "Em có thể chờ."

Cậu nói tiếp, "Em có thể chờ đến khi anh thích em."

Tiêu Chiến nói, "Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác tháo khẩu trang xuống, chuyển thành đứng đối diện với Tiêu Chiến, cho dù là một giây cũng không chịu rời khỏi gương mặt anh, giống như muốn nắm bắt từng chút biến hóa biểu cảm của anh vậy, "Vì thế nên, anh đừng đi đâu hết, có được không?"

Thiếu niên dưới ngọn đèn mờ ảo không ngại ngùng giãi bày hết thảy, đối với Tiêu Chiến lại giống như một bức tranh vô thực, anh không biết có thể đáp ứng được Vương Nhất Bác hay không, anh không biết khi nào mình sẽ rời đi, anh không biết gì cả.

Nhưng Tiêu Chiến lại biết rất rõ một điều, anh và Vương Nhất Bác đang ở trước mặt này, vốn dĩ không thể.

Tiêu Chiến hít vào một hơi thật sâu, theo thói quen xoa nhẹ má Vương Nhất Bác, bàn tay bị đối đối phương nắm chặt lấy cũng không hề rụt về, chỉ nhẹ giọng nói, "Bây giờ nói dối em là không công bằng với em."

"Vương Nhất Bác, anh thích em, thật sự rất thích em."

"Nhưng chúng ta không thể."

"Bởi vì, chúng ta không cùng một thế giới."

Một đoạn ký ức nhỏ chợt xẹt qua đầu Vương Nhất Bác, cậu siết chặt lấy bàn tay Tiêu Chiến, hốc mắt đỏ lên, giọng nói run rẩy, "Tiêu Chiến, anh thật ra là ai?"

_----/----_

Có ai không vào được fb và mess không nhỉ -.- toi phải chuyển nhà qua truyenhdt.com ở luôn nè
« Chương TrướcChương Tiếp »