“Tư Tịnh, dù cho gương mặt của cậu có giống với Tư Kỳ bao nhiêu đi nữa, thì tôi vĩnh viễn sẽ không yêu cậu, quá khứ không, hiện tại không và sau này sẽ càng không”
Cố Tử Sâm dừng chân ở trước cửa, bỏ lại một câu nói tràn ngập hàn ý rồi mới rời đi. Tiếng động cơ xe rít gào nhưng thoáng một cái rồi lại lặng yên trở lại tựa như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Tư Tịnh cố chống đỡ thân mình đứng dậy, bộ dáng trông thật thê thảm, chật vật tới mức không nỡ nhìn, trên cổ còn hằn những vết đỏ vô cùng rõ ràng. Gương mặt thản nhiên như không, lẳng lặng nhìn má Dương mỉm cười, hệt như chuyện ban nãy chẳng có liên quan gì đến mình vậy.
“Má Dương, con đói rồi, má có thể nấu cho con một phần mì được không, chỗ này để con dọn dẹp là được rồi”
Tư Tịnh bước đến bên bàn thức ăn bị hất đổ, từng món từng món đồ xứ xinh đẹp đều đã bị vỡ tan tành thành từng mảnh một, căn nhà chẳng khác nào vừa trải qua một trận hỗn chiến.
Tư Tịnh tỉ mỉ quét dọn từng chỗ một, quét đến sàn nhà sạch bóng như xưa, chẳng một lời oán trách. Má Dương cũng lo lắng vô cùng, vừa ở trong phòng bếp nấu cháo, vừa thỉnh thoảng ngó ra bên ngoài xem tình hình thế nào.
Món mì đơn giản cũng đã được nấu xong, má Dương nhanh chóng bưng ra bàn ăn nơi Tư Tịnh đã ngồi sẵn ở đó. Nhìn cậu gắp từng gắp mì lên ăn trông thật đáng thương. Mảng đỏ ở cánh tay cậu cũng đã bị má Dương nhận ra, người liền lo lắng hỏi:
“Tiểu Tịnh, con bị bỏng rồi”
Tư Tịnh dừng lại việc ăn mì, khẽ đưa đầu nhìn đến cánh tay của mình, bây giờ mới cảm thấy có chút rát.
“Má Dương, con không sao”
Má Dương liền đau lòng không thôi, bản thân cũng đã lớn tuổi, chẳng thể quản nổi chuyện của những người trẻ, chỉ đành nhanh chóng chạy đi lấy hộp thuốc xử lý vết thương cho Tư Tịnh.
Đến lúc bà lấy được hộp thuốc rồi, chiếc bàn ăn dưới bếp cũng chẳng còn ai ngồi nữa, bát mì trên bàn cũng chỉ mới ăn được phân nửa. Má Dương vội vàng hướng ra phía vườn hoa ngoài sân, liền bắt gặp được một thân ảnh cô đơn vô cùng.