Chương 27

Hạ ngồi di di ngón tay vào ô cửa sổ máy bay, tự giễu với bản thân đáng lẽ hai chị em cô phải ngồi chuyến bay quay về nhà như thế này vào một ngày cách đây gần ba tháng trước, thế mà giờ đây chỉ có một mình cô ngồi đây với đầy rẫy những vết thương cả đời này cũng chẳng thể nào quên được. Hạ áp nhẹ tay lên gò má mình, dù cách một lớp khẩu trang nhưng cô vẫn dễ dàng cảm nhận được vết sẹo lồi lõm xấu xí của mình. Không biết Hạ nghĩ gì, tự dưng cô cởi bỏ lớp khẩu trang xuống, lúc đó một vài hành khách xung quanh nhìn thấy, có người vội chuyển ánh mắt sang chỗ khác, có người thất kinh ra mặt. Cô tự cười với bản thân mình, có gì phải xấu hổ cơ chứ, có như thế nào đi nữa thì cô vẫn còn sống cô vẫn còn may mắn hơn Xuân gấp ngàn lần. Nghĩ thế mắt cô liền đỏ hoe, nước mắt chực chờ rơi xuống.

Lúc đó Hạ không để ý, nhưng lúc này bên cạnh cô là một chàng trai trẻ, có lẽ chỉ hơn cô vài tuổi, trên người bận một bộ quần áo đơn giản. Lúc Hạ vừa đưa tay quẹt vội giọt nước mắt vừa rơi ra thì cậu ta nhẹ nhàng đưa sang một mẩu khăn giấy nhỏ. Hạ thoáng giật mình, đón lấy mẩu khăn giấy, miệng lí nhỉ nói:

- Cảm ơn anh.

Thế nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Hạ nảy sinh một cảm giác đề phòng rất lớn đối với người lạ, tuy cô lịch sự cầm chiếc khăn nhưng tuyệt đối không đưa lên mặt, cô cố gắng nhích người ra xa anh ta một chút.

Thoáng thấy hành động của cô, cậu ta ra hiệu cho tiếp viên đưa đến cho Hạ khăn giấy dùng để phục vụ trên chuyến bay. Dối với hành động vừa rồi của người này nói đúng ra Hạ vừa sợ vừa có sự cảm kích, ngồi một lúc Hạ lén nhìn sang thì bất ngờ đối diện với ánh mắt của cậu ấy, cậu gật đầu với cô rồi mỉm cười, nụ cười vô cùng thân thiện, ánh mắt cũng thật tự nhiên. Ánh mắt khác hẳn so với những hành khách vừa nãy khi thấy vết sẹo trên má của Hạ. Bất giác Hạ đưa tay che vết sẹo của mình, định đeo lại khẩu trang thì chàng trai lên tiếng:

- Bạn cứ thoải mái đi, không cần để ý xung quanh đâu.

Hạ có hơi bất ngờ, nắm chặt khẩu trang trong tay:

- Bạn nhìn không thấy sợ sao?

Chàng trai nọ mỉm cười, nhìn thoáng qua Hạ rồi nói:

- Bạn là người trong cuộc, bạn không sợ, thế sao mình phải sợ.

Hạ không biết câu nói vừa rồi của cậu là thật hay là giả, nhưng nghe một người xa lạ nói câu đó Hạ không khỏi thấy trong lòng dịu dàng thêm một chút. Sau đó cả hai đều im lặng cho đến khi chuyến bay hạ cánh, vì Hạ ngồi trong cùng nên vẫn ngồi yên chờ hành khách khác lấy hết hành lý rồi mới đứng dậy sau, đang mãi mê nghĩ đến cảnh gặp lại gia đình thì bỗng nhiên cậu bạn ấy quay sang nhìn cô nói:

- Bạn ơi, cho bạn cái này.

Cậu ta dúi vào tay Hạ một mẫu giấy gấp gọn rồi đứng lên ra khỏi ghế ngồi cuối cùng hòa vào dòng người chuẩn bị bước xuống máy bay.

Hạ nhìn theo trong lòng vẫn còn ngổn ngang các suy nghĩ.

“ Chào bạn, khi bạn đọc tin nhắn này mong bạn không nghĩ mình là một người bao đồng, mình là một người tin vào cái gọi là duyên phận, thế nên hôm nay được gặp bạn và ngồi cạnh nhau trên một chuyến bay như thế này mình gọi đó là duyên. Lúc đầu mình có vô tình thấy bạn khóc, thấy bạn cố co người lại để tránh một người lạ là mình đây, rồi cả cách bạn ấp úng che vết sẹo trên má, dù không biết bạn đã gặp phải những chuyện gì nhưng bạn cho phép một người lạ như mình tặng bạn một cái ôm và một lời động viên nhé! Mọi chuyện trên đời này vốn dĩ đều diễn ra theo đúng hướng mà nó phải đi, cho nên hôm nay bạn gặp phải khó khăn trắc trở nào thì cũng hãy mạnh mẽ vượt qua nhé, cánh cửa này đóng lại rồi, thì bạn cũng phải mở một cánh cửa khác để bước tiếp, vì cuộc sống này đâu thể dừng lại mãi được đúng phải không? Có thể bạn đã nghe hoặc đọc được ở đâu đó những câu có ý nghĩa tương tự như này rồi nhưng mình vẫn muốn nói nó lại một lần nữa với bạn. Mong bạn tiếp tục sống tốt và mãnh mẽ để đón chờ những điều ở tương lai nhé.

Từ một người lạ.”

Sau khi đọc xong bức thư tay từ cậu bạn ấy, trong lòng Hạ trở nên phấn chấn hơn nhiều, thầm cảm ơn và chúc mọi điều tốt đẹp sẽ đến với người bạn vừa nãy. Hạ xếp bức thư lại rồi cẩn thận bỏ vào trong túi, sau đó bước thẳng vào cổng ra của sân bay.

Đón Hạ ở sân bay là bố, mẹ ruột của cô và Thắng. Vừa nhìn thấy Hạ bố, mẹ cô liền chạy tới ôm lấy cô vào lòng, cả nhà ba người ôm nhau giữa sân bay khóc nghẹn. Đây là lần đầu tiên sau bao năm gia đình đúng nghĩa của cô lại ở bên nhau. Có một điều làm Hạ bất ngờ là Thắng, trông thật lạ người anh cùng cha hời hợt ngày nào thế mà hôm nay nước mắt ngắn dài nắm tay Hạ không rời. Ấy thế mà Thắng lại là người đầu tiên vuốt vết sẹo trên má Hạ rồi điên tiết chửi thề một câu.

Mẹ của Hạ từ hôm nghe tin cô mất tích, bà chạy đôn chạy đáo sắp xếp công việc bên Nhật ổn thỏa rồi về đây cùng với bố cô lo tìm hai chị em suốt mấy tháng qua. Nay Hạ trở về an toàn, bà ngỏ ý muốn Hạ sang Nhật định cư cùng bà, qua đó bắt đầu cuộc sống mới quên hết mọi thứ đã xảy ra ở đây. Dù rất mong được sống cùng mẹ, thế nhưng bây giờ không giống hồi còn bé nữa, có thể bỏ mặt mọi thứ rồi sống dưới vòng tay mẹ là được. Mẹ cô bây giờ cũng đã có gia đình mới, sự xuất hiện của cô ít nhiều ảnh hưởng đến bà, hơn nữa nói gì thì nói cô vẫn rất yêu cuộc sống ở Việt Nam này, nơi đây vẫn còn rất nhiều điều khiến cô lưu luyến.

Buổi tối đầu tiên sau khi quay về Hạ theo mẹ đến khách sạn mà bà ở để nghỉ ngơi. Lúc nằm trên giường bà ôm cô vào lòng, bàn tay với những ngón tay ốm dài có vài vết chai sạn nhẹ nhàng áp lên mặt cô, bà nói:

- Hay con suy nghĩ lại đi, sang Nhật sống với mẹ, qua đó mẹ con mình sống cùng nhau, mẹ tìm bệnh viện tốt trị vết sẹo cho con, bên đó công nghệ tiên tiến hơn, sau đó sẽ tìm việc cho con làm, có được không?

- Con xin lỗi mẹ, nhưng con vẫn muốn sống ở đây hơn.

Thấy con gái kiên quyết bà cũng không thúc ép mà nhẹ nhàng:

- Con không muốn đi cũng được, nhưng mẹ nghĩ con nên trị vết sẹo này đi. Con là con gái, sau này còn phải quay lại trường học, rồi đi làm nữa.

Hạ biết là mẹ nói đúng và đó cũng là nỗi lo của cô nên cô lẳng lặng gật đầu rồi nhắm mắt ôm mẹ cô thật chặt, cô muốn tận hưởng cảm giác này bởi lẽ từ rất lâu rồi cô không được ngủ cùng mẹ.

Hôm sau Hạ về nhà, vừa bước đến cửa cô liền đối mặt với dì Lý. Không ngoài dự đoán bà ấy nhìn cô bằng đôi mắt vừa bi thương vừa oán giận, Hạ hiểu cũng bởi vì bà quá yêu thương và kỳ vọng ở Xuân, cho nên sự việc này là một cú sốc quá lớn, quá tàn nhẫn nhất thời khó lòng mà chấp nhận. Chưa kể trong mắt bà lý do tại sao Hạ còn bình an trở về, còn Xuân thì lại không điều này không tránh khỏi khiến cho bà cảm thấy không công bằng và chán ghét khi phải nhìn mặt Hạ.

Chuyện đáng lẽ cũng không đến nỗi nào cho đến khi dì Lý nghe chuyện Hạ chuẩn bị theo mẹ ruột sang Nhật trị vết sẹo khi mẹ Hạ cùng cô Phụng hàng xóm đang nói chuyện:

- Số con Hạ còn may mắn đó chị hen, ông bà phù hộ dữ lắm mới được vậy, giờ chị ở bên Nhật nữa, chị dẫn nó qua bển người ta phẫu thuật thẩm mĩ cho là đẹp gái lại liền, có khi đẹp hơn trước nữa đó!

Mẹ Hạ không nói gì chỉ mỉm cười gật đầu, thấy thế cô Phụng lấy đà nói tiếp:

- Con Hạ thì vậy, mà sao con Xuân số nó đen đủi quá trời…

Cô Phụng chưa kịp nói hết câu thì dì Lý từ trong nhà xăm xăm đi ra:

- Con Xuân con tôi thì làm sao, thì làm sao bà nói đi nói tôi nghe xem nào??

Biết mình vừa nói câu không nên nói cô Phụng ấp a ấp úng trả lời:

- Thì… thì tui thấy sao nói vậy…

Mẹ Hạ nghe cô Phụng nói xong thì biết tình hình chỉ có xấu thêm nên lôi cô vào nhà, ra hiệu cho cô đừng nói nữa. Bà hiểu được dì Lý đang đau lòng tới mức nào, nếu đổi lại là bà thì có lẽ khi nghe ai nói đến con gái mình bà cũng nổi đóa lên như vậy. Bà muốn an ủi dì Lý nhưng mối quan hệ oan gia giữa hai người thật khó để có thể cùng nhau nói chuyện. Bà chầm chậm bước tới bên cạnh định vỗ vai an ủi thì liền bị dì Lý hất tay ra, với đôi mắt hung dữ đỏ hoe bà nhìn thẳng mặt mẹ Hạ thét lớn:

- Bà thôi cái nét mặt đau lòng đó giùm tôi đi, bà chả phải đang vui muốn chết khi con Hạ con gái bà nó được trở về an toàn hay sao, còn con Xuân con tôi nè nó chết rồi… con Xuân con tôi… hai đứa nó đi chơi cùng nhau, thế mà bây giờ bà nhìn đi chỉ có mỗi con bà quay về thôi, tôi không cam tâm, tôi thấy ghét khi nhìn thấy con Hạ… vậy mà bây giờ hai người còn vui vui vẻ vẻ làm hồ sơ thủ tục đi nước ngoài làm phẫu thuật thẩm mỹ cái gì đó nữa… đồ giả tạo…

Bà đứng yên nghe dì Lý nói, cùng là mẹ, bà hiểu được tâm trạng của dì Lý bấy giờ nên cũng không phản bác, chỉ lặng lẽ xoay người bỏ đi. Lúc này bên trong nhà Hạ nghe hết những lời dì Lý nói, Hạ chợt nghĩ dì Lý nói đúng, cô cảm thấy việc đi Nhật trị vết sẹo lúc này thật vô nghĩa, cô thấy có lỗi với Xuân, hay là cô cứ mang vết sẹo này sống suốt đời còn hơn.