Cảm giác lo lắng bắt đầu len lỏi trong lòng, khi Hạ nhìn quanh một vòng vẫn không thấy bóng dáng của Xuân và Khiêm ở đâu, quái lạ là cũng chẳng có cái cái cây thần to sừng sững hàng trăm năm tuổi như lời Khiêm tả. Thay vào đó trước mắt Hạ chỉ có những loại cây rừng cao ngang mái nhà mọc chen chúc rậm rạp trải dài tít tắp. Bước thêm vài bước thì có một lối đi nhỏ xuất hiện giữa các hàng cây. Lúc này những suy nghĩ ghê sợ gần như chiếm lấy Hạ, đi được chừng mười mấy mét cảm giác như có ai cứ đi theo sau lưng, cô quay lại nhìn thì thấy mình như bị nuốt chửng giữa những hàng cây rồi. - Chị Xuân ơi, chị ở đâu rồi?... Chị Xuân ơi… Gọi mãi không thấy Xuân trả lời, thầm nghĩ chắc có chuyện gì xảy ra rồi, Hạ vội vàng vừa đi vừa lấy điện thoại gọi cho Xuân. Một lần, hai lần, ba lần điện thoại đều không liên lạc được, cái quái gì đang xảy ra vậy. Hạ lấy hết can đảm tiến xa thêm vài bước miệng không ngừng gọi tên Xuân, vì mải ngó ngang tìm chị mà cô suýt té nhào vì trước mắt là những bậc thang ngoằn nghèo được đυ.c đẽo từ đá tự nhiên dẫn sâu xuống dốc. Cô lần mò bước theo từng bậc đá thì những gì đang diễn ra trước mắt khiến cổ họng cô khô lại, tim đập nhanh từng hồi, cô đứng không vững phải tựa lưng vào phiến đá lạnh ngắt để giúp bản thân trấn tĩnh hơn một chút.