Chu Vân Nguyệt hít một hơi lạnh, bàn tay siết chặt lại, nghiến răng nhìn dáng vẻ yếu đuối của Mạc Lưu Ly, cảm giác căm giận đến cực điểm
“Đại vương, dù thỏi vàng đó là do người ban cho Vương phi, thì Vương phi cũng không thoát khỏi liên can đến số nữ trang mà thϊếp bị mất.”
Trịnh Hàn lập tức cảm thấy đau đầu, hắn nhíu mày khó chịu nhìn Chu Vân Nguyệt, xem ra nếu hôm nay không cho lục xét viện tử của Mạc Lưu Ly, nàng ta sẽ cắn chặt chuyện này không buông.
“Nàng thích tra xét thì cứ tra xét đi. Nữ trang bị mất là của nàng, nàng cứ làm chủ!”
Nhận được ủng hộ của Trịnh Hàn, Chu Vân Nguyệt lập tức sai người lục xét từng ngóc ngách trong phòng Mạc Lưu Ly. Mạc Lưu Ly nhớ lại chuyện sổ sách trung quỹ dạo trước, trong lòng cảm thấy hoảng sợ và lo lắng không ngừng.
“Đại vương, xin người đứng ra chủ trì công đạo. Lần trước, không rõ vì lí do gì, trong viện tử của thϊếp có cất giấu một số sổ sách cơ mật của phủ Xung vương. Chỉ sợ, lần này nếu Đại vương không đích thân can thiệp, những kẻ tiểu nhân kia sẽ một lần nữa đổi trắng thay đen.”
Trịnh Hàn ngây ngốc nhìn Mạc Lưu Ly một lúc lâu. Đối diện với hắn là đôi con ngươi to tròn, đen lay láy của Mạc Lưu Ly. Đôi mắt nàng như cất giấu một thế giới sâu thăm thẳm, khiến cho người ta muốn bước vào, rồi lại sợ không thể nào thoát ra.
“Ngươi không sợ Bản vương cũng là một kẻ bỉ ổi, bao che cho tiểu nhân trong phủ Xung vương này mà vu hại ngươi sao?”
Mạc Lưu Ly có chút sửng sốt nhìn Trịnh Hàn. Không biết tự lúc nào, nàng lại đem hết thảy hi vọng của bản thân đặt cược vào kẻ tử thù của nhà họ Mạc như hắn? Hắn đã từng cưỡиɠ ɧϊếp nàng, mắng chửi nàng, sỉ nhục nàng, đối xử bất công với nàng, vì sao lúc này, Mạc Lưu Ly lại quên hết thảy, nàng chỉ nhớ đến hắn đã từng dùng một thỏi vàng mà cứu lấy hi vọng trong nàng?
“Đại vương là người đứng đầu nghĩa quân, người muốn khởi nghĩa không phải vì muốn lật đổ ách thống trị tàn bạo của Phụ hoàng thϊếp, cứu vớt dân chúng Nam Quốc sao? Một người có lí tưởng như Đại vương sao có thể cùng với những kẻ ti tiện bỉ ổi đánh lận con đen, làm trò xảo trá?”