Chương 15: Trung Thu Đoàn Viên (2)

- Vương phi, người vào trong nhà đi, kẻo gió.

Bên trong vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ của Mộc Tràm. Mạc Lưu Ly quay lại nhìn thị nữ nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, trong lòng có chút nhẹ nhõm. Hiện tại, nó chính là người thân duy nhất của nàng ở đất Định An xa lạ, hung hiểm này. Hai người bọn họ không còn bất cứ chỗ dựa nào khác, chỉ có thể dựa vào nhau.

Lúc này, đứng ở trên tòa thành cao nhất của thành Định An, Trịnh Hàn cũng ngước mắt lên nhìn mặt trăng tròn vành vạnh trên đỉnh đầu mình.

Đã mười lăm năm kể từ ngày quân lính nhà họ Mạc tàn sát gia đình hắn. Năm đó, cha mẹ cùng tỷ tỷ dẫn hắn tháo chạy khỏi bọn ác bá, chạy lẫn vào đoàn quân khởi nghĩa ở Định An. Quan binh nhà họ Mạc bắt được, tỷ tỷ ruột của hắn mới mười lăm tuổi đã bị mấy tên quan binh bắt về cưỡиɠ ɧϊếp đến chết, cha mẹ hắn cũng bị chém đầu phơi thây. Trịnh Hàn may mắn sống sót được, nhưng thảm trạng của ba người thân duy nhất trên đời của hắn, cả đời này hắn cũng không quên.

Tỷ tỷ hắn chết đi, thân thể non nớt lõα ɭồ, toàn thân bầm tím, dưới chân loang lỗ máu me.

Cha mẹ hắn chết đi, đầu lìa khỏi xác, thân mình bị voi ngựa nhà họ Mạc giày xéo đến thịt nát xương tan.



Trịnh Hàn cứ như vậy đứng từ xa nhìn sững, như kẻ mất hồn đưa đôi mắt ráo hoảnh nhìn vào thân xác người thân. Không một tiếng khóc than, không một giọt lệ rơi xuống. Hắn cứ đứng ở đó, ba ngày ba đêm, cơm không ăn, nước không uống, cuối cùng, hắn cũng không còn nhớ hắn làm thế nào chôn chất được người thân.

Năm đó máu chảy thành sông, người chết như ngả rạ, đói khổ rét buốt, dân chúng Nam quốc oằn mình dưới ách thống trị tàn bạo, ngang ngược của nhà họ Mạc, đến chết hắn cũng không thể nào quên.

Trịnh Hàn siết chặt nắm đấm trong tay mình, nỗi đau mất đi người thân, mất đi chỗ dựa duy nhất trên đời khiến tâm tính hắn hoàn toàn thay đổi. Hắn ngước lên nhìn bầu trời tối tăm le lói vài ánh sáng yếu ớt của những vì sao xa xôi, đột nhiên cảm thấy dịp lễ đoàn viên mỗi năm đều như một trò giễu cợt của Tạo hóa.

Đêm mười lăm, khai tiệc Trung thu, các bô lão đều tề tựu đông đủ, nghĩa quân của nhà họ Trịnh đông như kiến, bàn tiệc chật kín giáo đường của phủ Xung vương.

Mạc Lưu Ly theo chân thị nữ của phủ Xung vương đến giáo đường tham gia đại tiệc. Nàng vừa đi vừa nhìn ngắm khung cảnh náo nhiệt xung quanh mình, bất giác cảm thấy cô độc, lẻ loi. Mộc Tràm ở một bên nhìn thấy nét mặt ưu tư của chủ nhân, liền nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay xanh xao của nàng.