Chương 70: Chu Mộc chết rồi

Lời này khiến Lâm Quát dừng chân, cậu cố ý tránh ánh mắt Trương Dực, lần nữa xác nhận lại—— Trương Dực quả thực còn nhón chân.

Mặt mũi Trương Dực tràn đầy thống khổ, cả âm thanh cũng trở nên run rẩy, đại khái vẫn luôn bị "Vũ Nữ’ xâm nhập tâm trí, anh ta nói chuyện vừa ngắt vừa loạn: "Tiên sinh, che dù cùng ta chứ? Lâm... Lâm Quát, tôi có thể không cần điểm tích lũy... ... Tiên sinh, ngài nhìn ta... Lâm Quát!"

Lâm Quát mím môi, hiện tại Trương Dực có phần hung tợn, hung tợn đến mức vừa buồn cười cũng vừa đáng thương. Lâm Quát cho rằng Trương Dực thật sự quan tâm Chu Mộc, thậm chí chấp niệm mạnh đến nỗi dưới sự điều khiển của "Vũ Nữ" vẫn còn giữ ý thức của mình.

Cậu một tay nắm chặt cổ áo Trương Dực, lôi kéo anh ta tới phòng của mình, sau lại mở vòi nước nóng, ném Trương Dực vào trong.

Kỳ thật Lâm Quát cũng không chắc làm vậy có thể đuổi "Vũ Nữ’ rời khỏi người Trương Dực hay không, chẳng qua cậu cảm thấy, nếu Thịnh Văn đã cho cậu tắm vậy nhất định có lí do của Thịnh Văn, không chừng nước nóng chính là pháp bảo then chốt xua đuổi "Vũ Nữ".

Nghĩ như vậy, Lâm Quát dứt khoát đẩy nhiệt độ nước lên mức cao nhất, Trương Dực bị Lâm Quát trước lôi sau kéo vào hứng nước nóng kêu gào thê lương, tuy nhiên âm thanh vừa sắc lại mảnh, rõ ràng là giọng của "Vũ Nữ".

Giữa lúc "Vũ Nữ" giãy dụa đã tác động đến Trương Dực, anh ta lập tức vùng vẫy vọt dậy từ nền đất. Lâm Quát một tay khống chế Trương Dực, phát hiện anh ta giãy dụa rất kịch liệt, cậu dứt khoát tháo vòi hoa sen không chút lưu tình nhắm thẳng anh ta.

Ngay khi nước nóng phun lên người Trương Dực, trên thân Trương Dực bốc lên một làn khói trắng, anh ta thống khổ nhìn vào Lâm Quát, cổ họng không phát ra nổi một âm tiết, chỉ có thể không ngừng há miệng làm khẩu hình: Cuốn nhật ký… cuốn nhật ký của Mộc Mộc...

Con ngươi Lâm Quát âm u, cúi người rút cuốn nhật ký trong túi Trương Dực, cùng lúc tựa hồ trông thấy Trương Dực thở phào một cái, giãy dụa sau đó cũng yếu đi rất nhiều.

Cứ thế dùng nước nóng phun Trương Dực, ngót nghét phải qua cả tiếng, trên thân Trương Dực không còn bốc khói nữa, Lâm Quát gọi thử một tiếng: "Trương Dực."

Trương Dực: "Ừ."

Thấy Trương Dực đã khôi phục ý thức, Lâm Quát như cũ không chút lơ là, chỉ lạnh giọng ra lệnh: "Đứng lên."

Trương Dực thở dốc hai hơi, sau đó chống tường đứng dậy, có lẽ do trên thân có chỗ tổn thương, anh ta không thể hoàn toàn đứng thẳng, lưng hơi cong lại.

Lâm Quát thấy gót chân Trương Dực chạm đất mới đóng vòi sen, cậu đi ra ngoài, Trương Dực chậm một lúc cũng bước ra theo.

Đúng như lời Trương Dực nói, anh ta giao mắt ‘U Cốc Hưởng’ ra đặt trên mặt bàn, trầm mặc hồi lâu.

"Tôi..." Trương Dực phát hiện anh ta căn bản không có biện pháp dưới loại không khí yên ắng này hỏi Lâm Quát về sống chết của Chu Mộc, vì vậy sửa lời: "Đây là mắt của "U Cốc Hưởng’."

Lâm Quát hiểu ý Trương Dực, người như anh ta hẳn sẽ không muốn nợ ơn người khác, cho nên dù muốn hỏi Chu Mộc sống hay chết cũng phải lấy gì đó ra trao đổi.

Cậu ngẫm nghĩ chỉ cầm đi một con mắt của "U Cốc Hưởng.

Sắc mặt Trương Dực tức thì tái nhợt.

Đều là người sáng dạ, Trương Dực nháy mắt hiểu rõ ý Lâm Quát. "U Cốc Hưởng’ xếp hạng ba trong bách quỷ, đối với phó bản này mà nói chính là bảo bối vô cùng có giá trị, nhưng Trương Dực lại dùng nó đổi lấy một lời nói, nếu Chu Mộc còn sống, vậy anh ta dùng "U Cốc Hưởng’ đáng để trao đổi, nếu Chu Mộc đã chết, vậy dùng giá trị của "U Cốc Hưởng’ đã không còn đáng mang ra trao đổi nữa rồi.

Lâm Quát chỉ lấy đi một mắt của "U Cốc Hưởng’.

Có ý nghĩa gì chẳng nói đã hiểu.

Trương Dực siết chặt nắm tay, anh ta như chơi xấu mà nhất định phải có được đáp án chuẩn xác rõ ràng mới bằng lòng thừa nhận Chu Mộc đã chết, liền chất vấn Lâm Quát: "Thế nào! Chu Mộc rốt cuộc còn sống hay chết."

Lâm Quát nói: "Chết rồi."

Trương Dực bỗng nhiên im bắt, thậm chí cũng ngừng hô hấp.

Trong phòng lâm vào vắng lặng một cách chết chóc, tựa như đã qua một thế kỷ thật dài, Trương Dực mở miệng: "Lấy cả hai mắt đi, cho tôi biết, vì sao cậu ấy chết."

Lâm Quát nói: "⟨Trang Viên Chết Chóc⟩, phó bản ba sao, quy tắc là hai người tham dự sống một."

Trương Dực: "Cậu và cậu ấy đều là người tham dự."

Lâm Quát: "Phải."

Trương Dực siết chặt nắm đấm, anh ta có thể lên tới khu A trên, từng trải qua không biết bao nhiêu phó bản, nếu Chu Mộc đã giao quyển nhật ký cho Lâm Quát, Trương Dực nghĩ, Lâm Quát chí ít sẽ không để Chu Mộc chết quá đau đớn.

Trương Dực cân nhắc: "Tôi sẽ tiếp tục vào quyển tranh." Nói đoạn liền muốn rời đi.

Lâm Quát gọi anh ta lại: "Anh có gì hỏi thẳng, cũng sẽ không nợ nhân tình với tôi, là tôi nợ Chu Mộc."

Trương Dực đưa lưng về phía Lâm Quát bỗng dừng chân, "Cậu ấy có lời gì nhờ cậu truyền tới tôi không?"

Lâm Quát đáp: "Không có."

Trương Dực không hỏi nữa, Lâm Quát nhìn bóng lưng Trương Dực, trông thấy hai vai Trương Dực khẽ run, như là đang khóc, chỉ là tiếng khóc đã nén lại, qua rất lâu trong phòng mới lần nữa vang lên âm thanh: "Ha ha ha ha ha..."

"Ha ha ha ha ha ha."

"A ha ha ha ha ha ha ha ha."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, a ha ha, a ha ha..."

Lâm Quát hơi nhíu mày, cậu quả thực muốn hỏi Trương Dực một vài chuyện, nhưng lời nói ra đến miệng lại thu về, tiếng cười quẩn quanh trong phòng khiến Lâm Quát cảm thấy rất không thoải mái, cậu khó chịu nói: "Không có chuyện gì khác, vậy đi đi."

Trương Dực ngưng cười, sau lại bi thương hỏi: "Chu Mộc có phải rất hận Trương Dực."

Lâm Quát nói: "Anh cảm thấy thế nào?"

Trương Dực tự giễu nói: "Nếu tôi là cậu ấy, tôi sẽ không hận Trương Dực."

Lâm Quát cho rằng Trương Dực bây giờ nói chuyện có phần kỳ lạ, ấy chính là Trương Dực tự xưng, anh ta dùng "Trương Dực" mà chẳng phải "tôi", giống như đang ở góc nhìn thứ ba hỏi chuyện Lâm Quát, chứ không phải bản thân Trương Dực.

m giọng Lâm Quát lạnh xuống vài phần, cảnh giác nhìn Trương Dực, âm trầm hỏi: "Anh là ai?"

Trương Dực đáp: "Trương Dực."

Lâm Quát bình tĩnh hỏi: "Chu Mộc là gì của anh."

Trương Dực không hề giấu diếm trả lời: "Hàng xóm, cũng là... người trong lòng."

Lần một hỏi một đáp này khiến Lâm Quát sinh ra không ít điểm khả nghi, mối nghi từng thảo luận cùng Thịnh Văn trước đó đã cho Lâm Quát hiểu ra toàn bộ.

Lâm Quát cũng có người trong lòng, cho nên cậu có thể lí giải Trương Dực rời khu thành dưới trước một bước. Thế nhưng cậu không tài nào hiểu được Trương Dực vì sao có thể làm đến mức không liên lạc với Chu Mộc dù chỉ một câu, không thể nào hiểu được Trương Dực dưới tình huống biết rõ năng lực của Chu Mộc cũng không xem livestream của cậu ấy một chút, càng không cách nào lý giải Trương Dực vì sao đến chữ viết và cuốn nhật ký của Chu Mộc cũng không nhận ra.

Nghĩ tới đây, Lâm Quát vẫn không kiềm chế dò hỏi một câu: "Chu Mộc nói, thật ra vết sẹo phía bụng trái của cậu ấy sẹo là khi còn bé anh..."

Trương Dực cắt ngang: "Cậu ấy không có sẹo." Nói đoạn quay đầu nhìn Lâm Quát: "Trừ khi sẹo đó là sau khi tôi rời đi mới có, không phải tôi không thể không biết, cậu ấy cái gì cũng nói với tôi, cậu ấy không giấu tôi chuyện gì cả."

Lâm Quát kìm nén nghi hoặc trong lòng, giễu một câu: "Anh ngược lại còn hiểu rất rõ, đã hiểu rõ Chu Mộc như vậy, sao lại không nhận ra nhật ký và nét chữ của cậu ấy?"

Trương Dực trầm mặc.

Lâm Quát nhìn phản ứng của Trương Dực, xem ra anh ta thật sự không nhận ra nhật ký và chữ viết trong đó đều thuộc về Chu Mộc.

Cậu dứt khoát nói thẳng: "Sở dĩ liều mạng như vậy, là muốn chuyển điểm tích lũy cho Chu Mộc?"

Trương Dực cười: "Giờ cũng vô ích rồi."

Dứt lời anh ta cầm lấy cuốn nhật ký trên bàn, mặc kệ Lâm Quát thấy mình ra sao, bỏ nhật ký tựa như báu vật vào túi rồi đi ra ngoài, lúc tới bên cửa Trương Dực bỗng dừng lại, quay người nhìn Lâm Quát: "Người từng tra hồ sơ của tôi trước đó là các cậu nhỉ? Nợ mắt tôi sẽ bù cho các cậu, nhưng phải nói rõ, chuyện giữa tôi và Chu Mộc không liên quan đến các cậu, tôi không quan tâm các cậu nghi vấn bao nhiêu, đừng đến phiền tôi."

Có lẽ nhớ đến Thịnh Văn, Trương Dực nói: "Đặc biệt là kẻ đã cướp mắt "Đại Thiên Cẩu’ kia, giờ điểm tích lũy của tôi đã không còn cần dùng đến nữa, nếu hắn lại đến phiền tôi, tôi cam đoan hắn sẽ chết."

Sắc mặt Lâm Quát tối đi, cậu không cam lòng yếu thế cũng đe doạ lại: "Vậy tôi cũng có thể cam đoan anh sẽ chết."

Trương Dực không nói thêm, đẩy cửa mang theo nhật ký của Chu Mộc rời đi, khi đã biến mất khỏi tầm nhìn của Lâm Quát, anh ta mới giống như mất hồn, lấy ra nhật ký của Chu Mộc.

Cuốn sổ vốn dính nước mưa từ hôm qua lúc "Vũ Nữ" nhập vào Trương Dực, lúc này trở nên nhàu nhĩ rách rưới, tưởng chừng đυ.ng nhẹ một cái sẽ tan nát.

Trương Dực khẽ gọi: "Mộc Mộc."

~~~