Thịnh Văn phát hiện Lâm Quát cố giả bộ trấn định, lòng hắn ngứa ran, hắn biết da mặt cậu mỏng nên không trêu chọc, lại gửi liên tiếp mấy tin nhắn hối thúc Quan Mạc.
Chẳng bao lâu Quan Mạc đã tới, được Thịnh Văn giáo trước vài thứ, anh che mắt tiến vào, đặt quần áo bên giường liền đi.
Lâm Quát vội vã lấy quần áo bên giường mặc vào, mặc xong mới phát hiện, trang phục của cậu với Thịnh Văn là cùng một kiểu, chỉ khác kích cỡ thôi, chẳng khác nào đồ đôi cả.
Lâm Quát nghẹn một cái, chờ Thịnh Văn cũng mặc đồ xong hai người mới ra cửa. Quan Mạc đứng bên ngoài đợi hai bọn cậu, cũng không đề cập tới chuyện mang quần áo, chỉ nói: "Vẫn còn đổ mưa."
Lâm Quát nhớ đến "Vũ Nữ" đã nhập lên Trương Dực, không biết hiện tại tình huống anh ta thế nào, nếu tệ hơn, chưa biết chừng tiếng hét thảm kia lại bắt nguồn từ Trương Dực, vì thế cũng không còn bối rối về ký ức tình sắc tối qua, ba người tìm đến hướng phát ra tiếng hét.
Hiện trường cách bọn họ không xa, mà chính người tham dự ⟨Bách Quỷ Đồ⟩ cơ bản đều đang tập trung trong tứ hợp viện. thời điểm ba người Lâm Quát đuổi tới, ngoài gian phòng phát sinh chuyện kia đã đứng không ít người, bọn Lâm Quát dừng chân ngay ngoài đám đông, lọt vào tai tiếng thảo luận ồn ào.
"Ai chết thế?"
"Vương Thanh."
"Vãi, Vương Thanh? Là Vương Thanh một trong mấy người đề xuất kia?"
"Đúng."
"Sao mà chết vậy?"
"Đυ.ng quỷ rồi, tôi vừa mới xem tử trạng, quá mẹ nó thảm luôn, điểm tâm hôm nay ông đây đều nuốt không trôi."
“..."
Nghe tới đây Lâm Quát không khỏi nhíu mày. Nếu người chết thật sự là Vương Thanh, sự tình so với tưởng tượng còn rắc rối hơn nữa.
Vương Thanh là một trong ba người đề xuất, trước đó ông lão áo xanh cũng đã nói, nếu người đề xuất chết, vậy toàn đội sẽ tan, điểm số của đội cũng không tính nữa. Mà những người thuộc đội Vương Thanh cơ bản toàn là người khu trên Vây Thành, bọn họ cam tâm?
Ngay cả Quan Mạc cũng nghiêm túc mấy phần: "Về trước đã?"
Không phải Trương Dực chết, Lâm Quát cũng không tìm thấy lý do tiếp tục ở lại đây, ngược lại là Thịnh Văn bỏ lại câu "ở đây chờ tôi", liền một mình chen vào đám đông.
Lâm Quát nhìn hắn đẩy đoàn người ra, bước vào phòng Vương Thanh.
Cậu đứng dưới hành lang yên tĩnh chờ đợi, trong lúc đó tầm mắt tuần tra qua lại đám người, không chỉ không thấy Trương Dực, cả Đoàn Khâu với Quách Hoè trong đội Vương Thanh cũng chẳng thấy đâu.
Qua chừng năm phút, Thịnh Văn trở lại: “Về rồi nói."
Ba người quay về lối cũ, sau khi vào phòng, Quan Mạc xác định không ai theo dõi mới khoá cửa lại. Một khắc khoá cửa này, Thịnh Văn cố ý hỏi anh: "Đoán xem Vương Thanh chết thế nào."
Quan Mạc nói: "Cậu cũng hỏi như vậy, đáp án chỉ có "Vũ Nữ"." Ngẫm nghĩ, Quan Mạc nói xin lỗi Lâm Quát, anh không biết "Vũ Nữ" đã cùng theo mình ra.
Không đợi Lâm Quát trả lời, Thịnh Văn lắc đầu: "Sai rồi, gã bị đâm chết."
Lâm Quát và Quan Mạc đồng loạt sửng sốt, Lâm Quát hỏi lại: "Không phải "Vũ Nữ"?"
Thịnh Văn nói: ""Vũ Nữ" hại ai, người đó sẽ hoá thành nước mưa, trong phòng Vương Thanh không có mùi tanh của mưa."
Quan Mạc suy đoán: "Có phải do quỷ khác bị mang ra không?"
Thịnh Văn khẳng định: "Không phải."
Quan Mạc: "Vậy cũng không thể nào là người, chí ít không phải người "chủ động" gϊếŧ người."
Lâm Quát không lên tiếng, cậu đồng tình với Quan Mạc. Nhưng thế thì cái chết của Vương Thanh có phần kỳ lạ, cậu biết Thịnh Văn biết đáp án, liền nhấc tay cắt ngang: "Vậy đã xảy ra chuyện gì?"
Thịnh Văn nói: "Danh sách."
Lâm Quát và Quan Mạc đều không ngốc, có điều Thịnh Văn nói quá mập mờ, Lâm Quát liền nhìn hắn, chờ Thịnh Văn nói tiếp hoặc sẽ lại lộ ra chút manh mối.
Vì là Lâm Quát, Thịnh Văn phá lệ kiên nhẫn: "Vương Thanh bị đâm chết, quỷ sẽ không dùng tấn công vật lý gϊếŧ người, nhưng người tham dự cũng không dám trực tiếp gϊếŧ người. Bạn trai, đã hiểu chưa?"
Lâm Quát đã hiểu, ông lão áo xanh còn từng nói, người đã chết phải gạch tên. Gạch tên hay vỡ hạt châu đều có tác dụng tương đồng, Lâm Quát luôn cảm thấy danh sách có cạm bẫy, hiện tại xem ra quả đúng như thế.
Quỷ sẽ dùng phương thức cá nhân gϊếŧ người, người tham dự lại không có khả năng trực tiếp gϊếŧ ai, vậy thì kẻ nào có thể gϊếŧ chết Vương Thanh? Chết trong quyển tranh, nhưng lại không gạch tên người tham dự trong danh sách.
Lâm Quát nghĩ tới đây, suy ra: "Tác dụng của danh sách là khiến người ta chết hoàn toàn." Nắm vững tiền đề mỗi phó bản nhất định đều có cạm bẫy, Lâm Quát trầm ngâm nói: "Cho dù người còn sống, chỉ cần bị gạch tên trên danh sách, vẫn sẽ chết."
Thịnh Văn: "Tuyệt với."
Quan Mạc nhíu nhíu mày: "Tình huống kiểu này rất khó giải quyết."
Vương Thanh vừa chết, đội ắt tan rã, thế nhưng đội của gã ngay từ đầu đã là đội tiềm năng, không những vậy, trong đó cũng toàn "anh hùng’ hội tụ, bọn họ sẽ chịu chấp nhận như vậy? Giả thiết thực lực bọn họ đều chỉ ở trình độ khu thành dưới, vậy sẽ không nghĩ tới danh sách ẩn chứa mờ ám, nhưng trong đội Vương Thanh tổng có 12 người khu thành trên, riêng là khu A trên đã có 4 người, bọn họ chỉ cần hơi nghĩ chút là có thể liên hệ với danh sách.
Càng căng hơn là, người trong đội của Ngô Đình Đình cũng không tệ, biết được tác dụng của danh sách treo trong đại sảnh cũng chỉ là chuyện sớm muộn, cho nên, đây mới chính là điểm nhấn thực sự của phó bản ⟨Bách Quỷ Đồ⟩.
Lâm Quát và Quan Mạc cùng cau mày, ngược lại là Thịnh Văn một mặt lạnh nhạt bình thản.
Quan Mạc liền hỏi: "Cậu có cách gì?"
Thịnh Văn nói: "Không có."
Quan Mạc: "Thế sao lại cười phấn khởi vậy."
Thịnh Văn: "Bạn trai ở bên cạnh, vậy nên không kìm lòng nổi được không?"
Lâm Quát mắc nghẹn: “... Có thể cướp danh sách đi không?"
Chưa đợi Thịnh Văn mở miệng, Quan Mạc đã nói trước: "Danh sách đã có tác dụng như thế, cướp riêng rất có thể sẽ nhóm lửa tự thiêu, không khuyến khích làm vậy."
Lâm Quát cảm thấy có lý, nghĩ đến người xung quanh còn chưa phát giác nguy hiểm mình đã nôn nóng, Thịnh Văn bỗng kéo cậu qua nhẹ nói: "Từng chuyện từng chuyện từ từ sẽ đến, đừng gấp."
Tuy trước mắt chưa có biện pháp nào tốt đối phó danh sách, nhưng như kỳ tích, Lâm Quát dưới một lời của Thịnh Văn đã bình tĩnh lại, thậm chí cũng không còn thấy áp lực, thực sự cảm thấy dù bất trắc khó giải quyết cỡ nào vẫn có thể giải quyết êm xuôi.
Thịnh Văn rốt cuộc làm người lãnh đạo một lần, hắn nói: "Phó bản đã xuất hiện nguy hiểm, vậy phải nhanh chóng kết thúc. Đội Vương Thanh tan rã, người vào quyển tranh ắt sẽ ít đi."
Lâm Quát nhẹ gật đầu, nếu cậu cũng là thành viên trong đội Vương Thanh, dưới tình huống người đề xuất chết cũng sẽ chọn không vào quyển tranh, dù sao vào cũng vô dụng, một người ra sức vĩnh viễn thua cả đội ra sức, Lâm Quát đã nghĩ đến trường hợp xấu, nếu tâm trí cậu đen tối và xấu xa hơn, sẽ cân nhắc cướp mắt của người khác, nhưng sẽ không ngăn cảm người khác vào quyển tranh, bởi vì thời gian ⟨Bách Quỷ Đồ⟩ hết hạn khi toàn bộ bách quỷ trên quyển tranh đều nhắm mắt, nếu đã đánh mất vị trí đầu bảng ắt không cần thiết lại cày phó bản tốn thời gian.
Thịnh Văn nói: "Dù sao chúng ta đến không phải tranh hạng nhất, mắt bị trộm cũng không sao, chúng ta vào quyển tranh, giải quyết đám quỷ kia sớm chút."
Quan Mạc gật đầu đồng ý: "Vậy được, Lâm Chi và Trương Mộng Nam tách ra đối phó quỷ cuối cùng hẳn không vấn đề."
Nói xong lời đó anh nhìn Lâm Quát, Lâm Chi là em gái của cậu nên cần phải hỏi ý kiến Lâm Quát.
Lâm Quát nói: "Được."
Cậu cảm thấy Lâm Chi đủ năng lực.
Quan Mạc nói tiếp: "Giang Thăng còn nhỏ, về sức khoẻ không chiếm ưu thế, tôi vẫn mang theo cậu bé vào quyển tranh, hai người các cậu tách ra hay cùng vào quyển tranh thì tự mình quyết định."
Thịnh Văn không cho Lâm Quát cơ hội quyết định: "Tạm thời tách ra."
Sợ Lâm Quát nghĩ nhiều, Thịnh Văn giải thích ngay: "Khách sảnh cần cậu chú ý, cũng cần cậu đi thu thập danh sách người chết."
Lâm Quát đáp: "Được."
Thịnh Văn: "Nhưng mà phải chờ tôi cùng tới gạch tên."
Lâm Quát: "Biết rồi."
Ba người sắp xếp hoàn tất kế hoạch, bên ngoài trời đã không còn sáng, thực ra lúc này đã đến sáng rồi, chỉ là mưa dầm không ngớt nên lộ ra sắc đen.
Ba người lần nữa ra khỏi phòng, đúng lúc đυ.ng phải hội Lâm Chi mới tỉnh ngủ vừa rửa mặt xong, Quan Mạc đơn giản nhắc lại kế hoạch cho bọn họ, Lâm Chi và Trương Mộng Nam tự nhiên không có ý kiến, ngược lại là Giang Thăng.
Giang Thăng xung phong nói: "Em cũng có thể một mình vào quyển tranh."
Quan Mạc không đồng ý.
Đôi mắt Giang Thăng tối đi, có loại ủ rũ không được công nhận.
Thịnh Văn vò đầu cậu bé một cái: "Một mình không sợ?"
Giang Thăng lập tức hưng phấn hẳn: "Em không sợ đâu."
Thịnh Văn: "Nghĩ kỹ chưa?"
Giang Thăng gật đầu: "Dạ!"
Thịnh Văn đồng ý: "Được."
Thịnh Văn đã nói như vậy, Quan Mạc và Lâm Quát đều không nói thêm, có điều lúc ăn cơm Quan Mạc mới lôi kéo Thịnh Văn đề xuất ý kiến, Giang Thăng quá nhỏ, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không đơn giản chỉ là một mạng người. Lâm Quát là người đề xuất ⟨Bách Quỷ Đồ⟩, một khi Giang Thăng xảy ra chuyện, Lâm Quát nhất định sẽ tự trách.
Thịnh Văn một lời hai nghĩa: "Tôi tin tưởng cậu bé."
Quan Mạc thở dài một hơi, anh hiểu ý Thịnh Văn. Giang Thăng tuy còn nhỏ tuổi, thế nhưng Vây Thành sẽ không xem tuổi tác còn nhỏ mà phá lệ tha cho cậu bé, Giang Thăng cần rèn luyện, quyển tranh chính là rèn luyện tốt nhất, và cả Lâm Quát, sống chết trong Vây Thành là chuyện quá bình thường, nếu chìm đắm vào loại không khí này nhất định không thể sinh tồn lâu dài.
Sáu người ăn cơm xong liền tới tường ngoài tứ hợp viện, bách quỷ hạng cuối "Tử Đằng Tinh" Đã nhắm hai mắt, thứ hai đếm ngược là "Thuyết Thư Linh’, Quan Mạc kể chuyện liên quan đến "Thuyết Thư Linh" cho Giang Thăng: ""Thuyết Thư Linh’ khi còn sống là một tiên sinh kể chuyện, nhưng không có ai muốn nghe chuyện của hắn, cho nên u buồn mà chết, sau khi chết hóa thành oán linh. Nó sẽ đi khắp nơi kể chuyện cho nhân loại, nếu như nghe chuyện của nó, "Thuyết Thư Linh’ không chỉ không gϊếŧ người mà còn báo đáp người đó, nhưng nếu không nghe, nó sẽ bóp chết người kia, đặt thi thể vào lòng, tự vui vẻ kể chuyện, cho đến khi người đó chỉ còn là một đống xương. "
Nghe qua tính tổn thương không cao, Lâm Quát nhẹ thở phào.
Giang Thăng gọi tên từng người một, sau đó nói: "Yên tâm đi, em sẽ có được mắt của "Thuyết Thư Linh’."
Lâm Chi mặc dù lo lắng, cũng chỉ có thể gật đầu nói: "Nhóc con, chị tin em."
Giang Thăng thậm chí không cần nhờ Thịnh Văn cắt đứt ngón tay mà tự cắn nát, để Quan Mạc ôm lên bôi máu vào mắt "Thuyết Thư Linh".
Cậu bé tiến vào quyển tranh.
Sau đó tới Lâm Chi và Trương Mộng Nam, hai cô gái tiến vào quyển tranh có độ khó không cao, đều là bách quỷ từ dưới, lần lượt là "Chim Trĩ" và "Cây Mặt Người’.
Kế đến Quan Mạc chọn ‘Đăng Đài Quỷ".
Dõi mắt nhìn từng thành viên tiến vào quyển tranh, Lâm Quát ngó đến Thịnh Văn, kỳ thực trong cả đội, cậu không lo nhất chính là hắn.
Thịnh Văn bôi máu lên mắt "Sơn Đồng’, hạng bốn bách quỷ. Hắn bước vào dao động trên mặt tường, lúc này mới dám nhân cơ hội trêu chọc Lâm Quát một chút: "Mưa vẫn chưa ngừng, tụi mình lại mắc mưa, chờ tôi trở lại cùng nhau tắm rửa."
Lâm Quát: “..."
Cậu thoáng cái đỏ cả vành tai: "Anh... anh mau đi đi."
Thịnh Văn cười dặn dò: "Bạn trai hành sự cẩn thận."
Lâm Quát kiên nhẫn “ừm” một tiếng: "Tôi... chờ anh quay lại."
Tên bám dính nhất cũng đã tiễn xong, Lâm Quát bắt đầu mau chóng hành động. Thực ra chú ý danh sách tại khách sảnh và nắm rõ tên người chết chẳng phải chuyện dễ, Thịnh Văn giao chuyện này cho cậu, là tin tưởng cậu, ngoài ra còn có một loại cảm giác giao phó trọng trách.
Nghĩ như vậy, Lâm Quát bớt hẳn ngượng ngùng, thêm nữa bạn trai không ở bên cạnh, Lâm Quát liền tiến hóa thành Lâm · Lạnh Lùng · Quát rồi, toan xoay người định đi làm việc lại thấy Trương Dực, anh ta vươn tay với cậu.
Lâm Quát phát hiện Trương Dực vẫn nhón chân, nói rõ "Vũ Nữ" còn nhập vào người anh ta.
Tối qua Lâm Quát trúng chiêu một lần, lúc này đương nhiên sẽ không lại mắc bẫy, cậu không nhìn vào mắt Trương Dực, tính toán vòng qua anh ta, bỗng nhiên âm thanh khản đặc của Trương Dực vang lên: "Lâm... Quát... đây là mắt "U Cốc Hưởng’... Tôi cho cậu... cậu nói tôi biết... Mộc Mộc còn sống không?"
~~~