Chương 38: Điểm chuẩn hạng ba— 54

Ông lão vừa thốt ra lời này, sắc mặt những kẻ cho Giang Thăng âm điểm nháy mắt tái nhợt, bọn họ thậm chí không có dư tâm trạng đi oán trách Nghiêm Kiệt hại bọn họ ra vậy, nhao nhao như bị sét đánh ngay đơ tại chỗ. Mà biểu cảm cười trên nỗi đau người khác của Nghiêm Kiệt cũng cứng lại, chẳng phải do anh ta hại chết 4 người, một trong đó còn là khách hàng của anh ta, mà nhóm anh ta lập ra tổng cộng 7 người, theo thứ tự số 5, 6, 7, 9, 10, 11. Số 5 đã chết trong tay Sadako, số 6 phản bội, bốn người còn lại bị loại hết một lượt, hiện tại chỉ còn mỗi mình anh ta.

Thế cục hoàn hảo của Nghiêm Kiệt nháy mắt hủy diệt, như này làm sao khiến anh ta vui cho được đây.

Số 7 lúc này mới nghĩ tới Nghiêm Kiệt, cứng đờ quay đầu nhìn anh ta, lại nhìn tới xếp hạng trên màn hình thêm ra một cột "sắp bị loại", cậu ta mờ mịt thu tầm mắt lại: "Anh Kiệt, tôi bị âm điểm? Tôi sắp chết rồi, tôi… tôi không muốn chết… mau cứu tôi."

"Tôi…" Nghiêm Kiệt vừa muốn nói gì, chỉ thấy da thịt số 7 đang tan rã, doạ anh ta ngã ngồi về sau, đυ.ng vào thân người bên cạnh, người bên cạnh vươn tay muốn bắt anh ta: "Nghiêm Kiệt! Chuyện gì xảy ra! Có phải tôi sắp chết không? Tôi đau quá, tôi đau quá!"

Nghiêm Kiệt bị bất ngờ nhìn về phía sau.

Số 7 và số 9 sau lưng đều dần tan rã.

Bọn họ gọi tên Nghiêm Kiệt, muốn anh ta cứu bọn họ. Nghiêm Kiệt ngây ngốc ngay tại chỗ, mắt nhìn bốn người tan thành một vũng máu cuối cùng bay màu, tiếng kêu cứu ngay lúc bay màu kia cũng nhất loạt ngừng bặt.

Lâm Quát nhăn mày, cậu cảm nhận rất không ổn, trong tầm mắt cậu biến mất là 4 "Lâm Chi". Cô nhóc biết điều ấy, nắm lấy góc áo Lâm Quát: "Ca, đừng nhìn nữa."

Lâm Quát nhìn đi nơi khác, cậu kỳ thực chỉ là thuần túy cảm thấy không ổn, cái khác chẳng có quá nhiều cảm xúc.

Lâm Chi hãy còn sợ hãi, giúp Giang Thăng che mắt lại, quay đầu nói với anh trai: "Ca, làm em sợ muốn chết. Nếu như…" giấu đi câu "nếu như không phải Trương Mộng Nam và số 6 đều cho Giang Thăng "5" điểm, người chết chính là Giang Thăng", Lâm Chi nói tiếp: "Ca, làm sao anh phát hiện manh mối âm điểm sẽ chết? Khó trách bình tĩnh như vậy."

Lâm Quát thoáng sửng sốt, cậu cũng vừa mới biết kết cục xảy ra của âm điểm.

Nhưng… lời này Lâm Chi nói cũng không sai, thời điểm biết Giang Thăng nhận về 4 điểm âm, cậu kỳ thực không chút lo lắng, ngoài việc tỏ ra phản cảm với đám người kia, cậu tựa như biết Giang Thăng sẽ không chết, do đó vẫn có thể bình tĩnh an ủi Lâm Chi.

Tại sao vậy?

Lâm Quát vì phát hiện này mà hốt hoảng một trận.

Ngay lúc này ông lão thu lại cảm xúc trước đó, lần nữa lộ ra tươi cười, đáng tiếc hiện tại vô luận ông lão cười rất đỗi hiền lành hoà ái, nụ cười lạnh lẽo trước đó vẫn không sao vung khỏi tâm trí những người còn lại.

Ông lão cười híp mắt nhìn đồng hồ nói: "Còn một tiếng trước khi kết thúc kể chuyện, như vậy vị khách tiếp theo kể chuyện là ai đây?"

Ở đây chỉ còn Lâm Quát, Lâm Chi, Giang Thăng, Trương Mộng Nam, Nghiêm Kiệt và số 6, trong đó có mỗi Lâm Quát và số 6 vẫn chưa kể chuyện.

Trong nhận thức của người tham dự, khi toàn bộ người kể chuyện xong thì sẽ ngừng việc cho điểm, bọn họ đáng lẽ còn nhiều cơ hội xoát điểm thời gian, nhưng vì hôm nay đột nhiên bị loại bốn người, khiến thời gian phó bản trở nên gấp gáp.

Cho đến trước mắt:

Hạng một Trương Mộng Nam, tổng điểm: 87

Hạng hai Lâm Chi, tổng điểm: 61

Hạng ba Nghiêm Kiệt, tổng điểm: 30

Hạng bốn Lâm Quát, tổng điểm: 3

Hạng năm là Giang Thăng và số 6, tổng điểm là 0.

Nếu Giang Thăng chưa kể chuyện, muốn bắt kịp điểm Nghiêm Kiệt vẫn còn dễ dàng, nhưng cậu bé đã kể…

Ông lão thấy không ai đáp lời, cũng không hối thúc mỉm cười chờ đợi người chủ động kể chuyện kế tiếp, hoặc Lâm Quát hoặc số 6.

Lâm Quát mím môi suy nghĩ, xem ra chỉ cần có một người kể chuyện, ông lão sẽ không ép bọn họ kể tiếp nữa.

Cho nên, hôm nay cậu vẫn chưa thể kể chuyện ngay.

Tối thiểu phải chờ hiện thực hoá của mình và Giang Thăng xoát đủ điểm thời gian.

Lâm Chi cũng tính tới điểm ấy, vô cùng bất an níu lấy góc áo Lâm Quát, điểm số của cậu và Giang Thăng quá thấp, muốn đuổi kịp rồi ngang điểm với Nghiêm Kiệt, cách tốt nhất là hôm nay không kể thêm chuyện nữa, đợi tới chủ nhật và thứ hai tuần sau Lâm Quát với số 6 hãy kể chuyện, như vậy liền có cơ hội xoát điểm thời gian.

Trương Mộng Nam ném ánh mắt tới số 6.

Số 6 nhận được tín hiệu liền dơ tay: "Tới tôi kể chuyện."

Lâm Chi trầm mặt, trừng mắt với gã và Trương Mộng Nam, Trương Mộng Nam ngẫm nghĩ, ngồi nhích lại gần anh em họ Lâm, thấp giọng nói: "Đại lão, nếu chuyện của số 6 hiện thực hoá bởi chính anh ta, số 7 đã chết, vậy đêm nay bị tấn công chính là số 8, chỉ cần số 8 chết, hạng ba "30" điểm liền không tồn tại. Số 6 có thể được "10" điểm nhân số, chúng ta có thể cùng cho số 6 "0" điểm, coi như tính cả điểm thời gian, chỉ cần chúng ta kịp thời tiêu diệt hiện thực hoá của số 6, điểm hạng ba cũng không thể nhiều hơn điểm hiện tại của Nghiêm Kiệt."

Lâm Chi khá bất ngờ, cô nhóc chưa từng nghĩ tới phương diện kia.

Đây là một biện pháp tàn nhẫn nhưng ổn.

Lâm Quát đã lâu không nghe gọi "đại lão" như vậy, nhớ đến biểu hiện của Trương Mộng Nam ở ⟨Kẻ Xâm Nhập⟩, trong phó bản đầu tiên, bọn họ cũng coi như từng đồng sinh cộng tử, nếu không có Trương Mộng Nam và Hạ Tâm Vũ ngăn cản "bên kia" ở lầu hai biệt thự, cậu sẽ không thể phát hiện toàn bộ bí mật của phó bản tại lầu ba.

Thẳng đến trước mắt, trong phó bản này Lâm Quát là lần đầu tiên nói chuyện với Trương Mộng Nam: "Vì sao số 6 lại nghe theo cô tạo ra hiện thực hoá nhắm gϊếŧ Nghiêm Kiệt?"

Trương Mộng Nam nghĩ nói: "Vì anh ta muốn sống tiếp, chỉ cần gϊếŧ Nghiêm Kiệt anh ta có thể đứng vững hạng ba."

Lâm Quát bất đồng: "Đứng vững hạng ba? Làm sao đứng vững?"

Trương Mộng Nam sửng sốt.

Lâm Chi sau khi suy tính kĩ càng sắc mặt liền tái nhợt.

Lâm Quát nhếch cười: "Chỉ có chúng ta không đuổi kịp anh ta, anh ta mới có thể đứng vững."

Ai cũng muốn sống tiếp, bọn họ giống như thí sinh đã biết đáp án đề thi, nhưng môn thi lại chính là ngữ văn, dù cho có biết hết đáp án, là ai cũng không thể chắc chắn bài thi viết văn rốt cuộc được bao nhiêu điểm, dù cho có viết tốt đi nữa vẫn phải tùy ý của giáo viên chấm bài, nét chữ và lỗi chính tả mà tạo thành sai số.

Cho nên số 6 thực sự muốn đứng vững hạng ba, chính là tạo ra điểm số cao hơn. Gã có thể đồng ý để Lâm Quát và Giang Thăng đuổi kịp mình, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép ai trong hai người họ vượt qua điểm của gã.

Không ảnh hưởng lợi ích thì là bạn bè, một khi động chạm đến lợi ích, là kẻ từng phản bội Nghiêm Kiệt lại mong gã trung thành với mình, ảo tưởng sức mạnh!

"Ba vị khách." Ông lão không vui nhìn ba người thấp giọng trò chuyện: "Số 6 đang kể chuyện, các bạn làm việc riêng thì không tốt đâu."

Bị ông lão nhắc nhở, Trương Mộng Nam đành phải ngồi về vị trí của mình.

Cô cúi thấp đầu, trong lòng hơi khó chịu. Thực ra cô hiểu rất rõ ý tứ Lâm Quát, sở dĩ cô nguyện giúp Lâm Quát làm cho mọi người cùng xếp hạng ba, là vì bản thân cô đã đứng thứ nhất, ý muốn của cậu không gây hại đến cô.

Ngược lại, nếu cô không đứng hạng nhất, mà đứng ở vị trí thứ ba, cô cũng sẽ lo lắng, một khi người đằng sau bất cẩn vượt qua điểm của cô, như vậy cô tất sẽ lui xuống thứ tư, mà thứ tư mang nghĩa tử vong.

Cho nên cách bảo đảm nhất là nâng điểm cho chính mình, lấy chắc rằng người muốn đuổi theo phía sau trừ khi phát huy tài năng vượt mức bình thường để ngang hàng mình, vậy thì cô mới coi là an toàn nhất.

Cả khuôn mặt Trương Mộng Nam đỏ lên.

Lâm Chi dụi dụi mặt, vành mắt phiếm hồng: "Ca…"

Lâm Quát trấn an cô nhóc: "Nghe anh ta kể chuyện."

Lâm Chi không lên tiếng nữa, Lâm Quát mới nhìn tới số 6. Cậu nhấc tay vuốt ngực mình, giờ cậu nhìn mọi người vẫn là dáng vẻ "Lâm Chi", hơn nữa điểm thời gian của Trương Mộng Nam còn đang tăng thêm, nói rõ trầm cảm vẫn đang ảnh hưởng cậu. Mà thế cục hiện tại vô cùng cam go nguy hiểm, nói hợp lý thì cậu hẳn sẽ vì trầm cảm ảnh hưởng mà thấy nôn nóng, cho dù không có trầm cảm, cậu cũng vẫn sốt ruột, nhưng chẳng biết vì sao lúc này cậu lại cực kỳ bình tĩnh, hệt như cậu biết cả mình và Giang Thăng đều sẽ không chết vậy.

Lâm Quát cảm thấy không đúng.

Số 6 đã bắt đầu kể chuyện, cắt ngang mạch suy nghĩ của Lâm Quát, gã nói: "Tôi muốn kể về một con rắn, nó sống ở rừng mưa nhiệt đới…"

Giữa lúc số 6 kể chuyện, trong đầu gã đã tưởng tượng ra hình thù, ở rừng mưa nhiệt đới, một con cự mãng hoà mình với màu xanh của thực vật, con mồi bị nó chọn trúng không một ngoại lệ thoát được, nó có thể dễ dàng quấn lấy con mồi, vô luận là cá sấu lớn hay động vật lớn khác, đều bị nó siết ngạt, sau đó chậm rãi hưởng thụ thức ăn của nó, nó nuốt toàn bộ thức ăn ngon lành vào bụng, cơ thể nó phình lên, tiêu hoá vài ngày bởi axit cực mạnh trong dạ dày cự mãng…

Chỉ tưởng tượng thôi đã khiến số 6 khó nhịn rùng mình run lên, tự gã bị chính câu chuyện mình tưởng tượng doạ ra sơ hở, số 6 tranh thủ nhìn con mèo, gã âm thầm thở phào, con mắt thứ ba của "Thận" đang dõi theo gã.

Nhưng ngay sau đó, số 6 lạnh sống lưng, gã nghĩ tới… 0 giờ đêm nay, "Thận" sẽ biến cự mãng trong tưởng tượng của gã thành sự thật.

"Chuyện của tôi hết rồi." Sắc mặt số 6 bất ổn, biểu cảm người khác ngoài Lâm Quát ra đều rất rất khó coi.

Nghiêm Kiệt chửi một tiếng, đứng lên cho số 6 một quyền.

Số 6 mất nửa ngày mới lấy lại tinh thần, một đấm của Nghiêm Kiệt đã giúp nỗi sợ của gã tiêu tán, gã căm phẫn trừng anh ta, kɧoáı ©ảʍ trả thù xen lẫn trong lời nói: "Sợ rồi? Ha ha ha ha ha ha ha, mày kể ⟨Chuông Dữ Nửa Đêm⟩ lại không cho tao kể ⟨Tai Hoạ Cuồng Mãng⟩ à?"

Nghiêm Kiệt nhổ nước bọt vào mặt số 6, gã lau đi nước bọt buồn nôn, vừa định đấm trả Nghiêm Kiệt một quyền, lập tức nghĩ tới anh ta đêm nay sẽ bị cuồng mãng gϊếŧ chết, gã tự nhủ cần gì phải so đo với kẻ sắp chết đây?

Vì thế số 6 nhìn tới ông lão, lặp lại: "Chuyện của tôi hết rồi."

Ông lão bấy giờ mới lấy lại tinh thần, lông mày nhăn lại thật sâu, trước tiên phát biểu cảm nghĩ: "Đây là câu chuyện đáng sợ nhất lão từng nghe qua, nếu chúng ta đứng trước mặt cự mãng hẳn là không có chút lực phản kháng nào rồi, cự mãng thậm chí chẳng cần siết chết, đã có thể một lần nuốt sạch chúng ta. Trời ạ, chuyện này quá đáng sợ…"

Rắn vốn là loại động vật mà phần lớn con người đều sợ hãi, cự mãng trong chuyện của số 6 càng khiến người ta cảm nhận kinh hãi tột cùng, vì trong thế giới này vốn đã tồn tại cự mãng, nó đại biểu cho cảm giác chân thực, khiến bầu không khí kinh dị càng sâu. Phóng sự ⟨Thế Giới Động Vật⟩ cũng đã kể về cự mãng, ai ai ở đây đều có thể tưởng tượng được, nếu chúa tể rừng nhiệt đới tới gần con người sẽ là cảnh tượng thế nào, chỉ là nghĩ thôi đã khiến người ta không rét mà run.

Lâm Chi bị doạ nhắm chặt mắt lại.

Giang Thăng cũng bị doạ đến rụt cổ, cậu bé rất sợ rắn.

Ông lão bày tỏ cảm nghĩ xong, kế đó bắt đầu phát giấy chấm điểm: "Được rồi, hiện tại chúng ta chấm điểm cho số 6 đi."

Lâm Quát cho "0" điểm, Lâm Chi cho "0" điểm, Giang Thăng trả ân tình chấm "5" điểm.

Trương Mộng Nam cầm bút thật lâu không viết xuống, cô nghĩ nếu Nghiêm Kiệt chết rồi, như vậy ngay sau số 8 Nghiêm Kiệt chính là mình số 12, cô dường như đã nuôi hổ gây hoạ.

Nghĩ tới điểm này, Trương Mộng Nam đưa ra quyết định, cô nợ Lâm Quát, ai bảo cô tự cho là thông minh tiết lộ chuyện mình nghe lén được cho số 6 đến mức khiến gã tạo ra cự mãng!

Vì thế cô trộm liếc ba người Lâm Quát chấm điểm xong, rất nhanh viết lên giấy chấm "-10" điểm.

Đám người vừa chấm xong, ông lão thu thập lại giấy, sau đó sắc mặt trong một ngày đen hai lần: "Tại sao! Rõ ràng câu chuyện đặc sắc như vậy tại sao vẫn có người cho âm điểm!"

Sắc mặt số 6 đột biến, gã vô thức nhìn sang Nghiêm Kiệt, anh ta cũng rất bất ngờ, vừa ngoài ý muốn lại vừa mừng rỡ, nhìn số 6 như đang nhìn người chết, lúc mở miệng cười nói còn mang theo ác ý tràn ngập: "Ai ôi ai ôi, xem ra chuyện của mày khiến mọi người phản cảm rồi. Phải làm sao phải làm sao? Cùng tham gia phó bản với nhau, thôi thì đợi tao xong phó bản, ngày giỗ hàng năm thắp cho mày nén nhang. Không cần cám ơn, tao thế nhưng thật ra là người tốt."

Số 6 kinh ngạc, không phải Nghiêm Kiệt.

Đúng vậy, sao có thể là Nghiêm Kiệt được? Anh ta có "30" điểm, sao có thể lấy điểm chính mình cho gã âm điểm chứ? Đến cùng là ai!

Số 6 đảo mắt, cuối cùng dừng lại trên người Trương Mộng Nam. Gã như đã hiểu ra: "Kỹ nữ, tiện nhân…" Đoạn muốn đi đánh Trương Mộng Nam, vẫn là Nghiêm Kiệt cản gã lại.

Trương Mộng Nam cúi đầu không dám lên tiếng.

Nghiêm Kiệt ngước mắt: "Người anh em, thói quen đánh phụ nữ này không tốt đâu. Đừng có gấp mà, vẫn còn ba người ngồi đằng kia, biết đâu bọn họ cho điểm mày thì sao? Mày sẽ giống cậu bé này, không phải chết."

Số 6 yên tĩnh lại, nhìn về phía bọn Lâm Quát, Lâm Quát đang lạnh lùng nhìn gã. Số 6 trong nháy mắt rõ ràng, đêm qua câu chuyện gã đã chuẩn bị thực ra không phải ⟨Cuồng Mãng⟩, gã cũng không nghĩ tới Nghiêm Kiệt sẽ bảo những người khác cho Giang Thăng âm điểm, từ đó xém chút diệt sạch nhóm của anh ta, vốn là 10 người nháy mắt còn 6, mà trong 6 người chỉ còn 2 người chưa kể chuyện.

Số 6 cũng là người cũ, gã biết thời gian gấp rút, chỉ mỗi điểm thời gian thì xoát được bao nhiêu? Thế nhưng điểm nhân số là gấp mười, mà người chết thì không tham gia vào xếp hạng.

Cho nên, gã thay đổi câu chuyện mình chuẩn bị. Khi gã kể chuyện này xong, gã biết bọn Lâm Quát rất có thể không cho mình điểm, số 6 nghĩ, gã có thể không cần điểm kể chuyện, cự mãng có thể bằng điểm nhân số bù đủ cho gã, mà càng nhiều người chết xếp hạng của gã càng tăng nhanh!

Gã cũng rõ ràng, phía sau số 8 chính là hạng nhất Trương Mộng Nam.

Số 6 đặt mộng ngồi xuống ghế sô pha, thu ánh mắt cầu may lại. Tử vong sắp giáng xuống, gã ngược lại chẳng hoảng hốt, lấy điếu thuốc trong túi ra đốt.

Ông lão tuyên bố: "Vị khách số 6 nhận được ba điểm "0", một điểm "5", một điểm "-10", cuối cùng được "-5" điểm, đáng tiếc, vị khách số 6 bị loại."

Số 6 nhả khói, gã cảm nhận được cơ thể bị đốt nóng rực, vào lúc bay màu hung tợn trừng Trương Mộng Nam: "Tiện nhân, tao dưới mồ chờ mày!"

Trương Mộng Nam không dám thở mạnh lấy một cái.

Số 6 giống những kẻ khác hoá thành vũng máu, mẩu thuốc lá không còn người giữ rớt xuống, bị máu dập tắt ánh lửa và vụn tàn.

Ông lão xem đồng hồ: "Chỉ còn mười phút, xem ra không còn nhiều thời gian kể chuyện nữa rồi, vậy chúng ta chờ mười phút cuối, sau đó có thể dùng bữa trưa."

Lâm Quát hé môi, lên tiếng hỏi ông lão: "Nếu tôi muốn kể chuyện thì sao?"

Ông lão cười đáp: "Chỉ cần cậu xác định sau khi kể chuyện và chấm điểm xong, có thể không làm chậm trễ giờ cơm trưa."

Lâm Quát suy nghĩ nói: "Vậy tôi không kể nữa."

Ông lão vẫn giữ nụ cười: "Được, vậy chúng ta hãy chờ mười phút, sau đó mọi người có thể tới phòng ăn dùng bữa trưa."

Năm người ở phòng khách cảm xúc khác nhau, Lâm Chi hỏi Lâm Quát: "Ca, anh đói không?"

Lâm Quát khẽ lắc đầu.

Lâm Chi: "Cái kia?"

Lâm Quát: "Để nói sau."

Vì đã 5 người chết, mười phút còn lại phá lệ khó qua, thật vất vả đến 12 giờ trưa kết thúc kể chuyện, đám người còn lại kéo đi ăn cơm.

Sau bữa trưa, ba người bọn Lâm Quát trở về phòng, tránh cho tiếng nói chuyện lại bị nghe lén, cả ba nhỏ giọng đi không ít, thành ra nghe tiếng đối phương còn thấy hao sức, khỏi phải bàn đến người nấp ngoài cửa.

Lâm Chi thấp giọng: "Ca làm sao bây giờ?"

Ngày kể chuyện tiếp theo sẽ là cuối tuần, mỗi lần ít nhất phải kể một câu chuyện, vậy khi Lâm Quát kể chuyện xong thì tất cả bọn họ đều đã kể chuyện xong hết, cho điểm cũng sẽ dừng lại.

Nhưng Lâm Quát với Giang Thăng quá ít điểm, một người "3" điểm một người "0" điểm, muốn đuổi kịp "30" điểm của Nghiêm Kiệt đúng là nói thì dễ.

Lâm Quát lắc đầu: "Anh vừa cố ý hỏi NPC."

Lâm Chi Giang Thăng nhớ lại câu hỏi của Lâm Quát trong buổi kể chuyện.

Lâm Quát nói: "Nếu anh kể chuyện xong liền có nghĩa phó bản dừng cho điểm lại, thế thì NPC đã không bảo sẽ chậm trễ giờ cơm trưa, anh nghĩ, người cuối cùng kể chuyện hẳn có cơ hội được hiện thực hoá một lần, chỉ là hiện thực hoá cuối cùng đó có kỳ hạn mà thôi."

Lâm Chi nghe được nửa câu đầu hãy còn thở phào, nghe đến hết xong liền khẩn trương: "Kỳ hạn?"

"Ừm." Lâm Quát tiếp tục: "Phó bản không thể kéo dài không ngừng, nên nhất định có kỳ hạn cuối cùng, hơn nữa kỳ hạn cuối cùng này hẳn là 10 giờ sáng ngày thứ hai."

Lâm Chi: "Là sao?"

Lâm Quát hỏi lại: "Một tuần bảy ngày, chọn thứ hai bốn sáu chủ nhật, tổng bốn ngày kể chuyện, tại sao?"

Lâm Chi Giang Thăng đều động não, Giang Thăng nói: "Tại vì một ba năm bảy hơn hai bốn sáu một ngày."

Lâm Quát gật đầu: "Giữa một ba năm bảy đều cách một ngày, giữ cho hiện thực hoá xoát điểm thời gian. Nếu vậy, NPC có thể nói thẳng cách một ngày triển khai kể chuyện một lần, nhưng ông ta không nói vậy. Mà ngay sau chủ nhật là thứ hai, anh cho rằng thứ hai này thực ra chính là ngày hết hạn."

Giống với ⟨Mật Mã Tử Vong⟩, quy tắc phó bản đều không nêu rõ thời gian sinh tồn, một khi người tham dự cảm thấy còn thừa thời gian, vậy ban thưởng phẩm một khi để Tà Thần giáng thế, người tham dự liền lạnh toát rồi.

Lâm Chi nghĩ thông thì nhăn mày: "NPC lừa chúng ta, ổng rõ ràng nói chính là mỗi tuần!"

Lâm Quát ẩn ý sâu xa: "Phó bản bắt đầu anh từng nhắc em, không thể tin NPC hoàn toàn."

Lâm Chi im bặt, đây là lần đầu bị Lâm Quát ngược đời dạy bảo không nên tin tưởng người khác, nhất thời thổn thức không thôi.

Hết thổn thức, lo lắng trong lòng Lâm Chi chẳng giảm ngược lại còn tăng: "Ca, chủ nhật anh kể chuyện, rạng sáng thứ hai mới được hiện thực hoá, đến 10 giờ sáng cùng ngày hết hạn, điểm thời gian của anh căng đét chỉ đến 10, coi như em, Giang Thăng và cả Trương Mộng Nam đều cho anh "5" điểm, tổng điểm của anh cũng chỉ có "25"."

Cách hạng ba Nghiêm Kiệt vẫn kém 5 điểm!

Lâm Chi lại nghiêm túc tính toán trong lòng một lượt, từ 0 giờ đêm nay bắt đầu sang thứ hai, hiện thực hoá của Giang Thăng nhiều nhất có thể tới "58" điểm, nếu bọn họ khống chế được điểm thời gian ở mức "30" thì tốt, nhưng lỡ không thể khống chế thì sao? Như vậy cái tên cuối cùng chính là Giang Thăng, điểm số là "58".

Hơn nữa, hiện thực hoá của Giang Thăng xem ra rất dễ tiêu diệt, mà hiện thực hóa từ Giang Thăng lại sẽ tấn công Nghiêm Kiệt, anh ta là người có não, muốn tìm ra nhược điểm của hiện thực hoá kia cũng chẳng khó khăn.

Cuối cùng là cự mãng trong chuyện của số 6.

Tuy số 6 đã chết, nhưng chẳng ai rõ hiện thực hoá có thành công hay không. Nếu thành công, hiện thực hoá này dù không tích điểm cho số 6, nhưng đã biết rằng mỗi đêm hiện thực hoá tấn công ≥2 người, cự mãng muốn gϊếŧ hết người chỉ là chuyện trong hai đêm, chưa biết chừng một đêm đã tiêu diệt toàn bộ, dù sao cả đám người chung một chỗ còn chẳng đủ cự mãng dính răng.

Nếu cự mãng không hiện thực hoá, điểm thời gian hiện thực hoá của Giang Thăng sẽ về tay Nghiêm Kiệt.

Quá khó!

Lâm Chi cuống đến mức như kiến bò trên chảo nóng.

Lâm Quát suy tính: "Đêm nay tới phòng số 5."

Còn lại tính sau, trước tiên cậu phải đảm bảo hiện thực hoá của Giang Thăng tối thiểu sống sót được "30" điểm.

Đêm đến, ba người Lâm Quát tới phòng số 5, để chắc rằng hiện thực hoá kia không bỏ qua ba phòng trống 5, 6, 7 rồi đến phòng số 8 của Nghiêm Kiệt.

Cả ba tại đây chở tới 0 giờ.

Thời điểm vừa tới, ba người trong phòng ngưng nói chuyện, họ nhìn thấy trên bàn xuất hiện một đám sương mù trắng, sương mù chậm rãi ngưng tụ thành thực thể, cuối cùng hoá thành ba tờ giấy thi.

Lâm Chi cầm giấy thi lên, trên mặt giấy viết bằng chữ màu đỏ máu: [Qua hừng đông không hoàn thành bài thi sẽ tử vong, dưới 100 điểm cũng tử vong]

Lâm Chi: "..."

Giang Thăng: "..."

Giang Thăng tự cảm thấy xấu hổ, cậu bé gãi gãi đầu nói ra nhược điểm của hiện thực hóa trong tưởng tượng cho anh em họ Lâm: "Chắc là xé bỏ bài thi."

Lâm Quát: "..." Dù đã nghĩ đến, nhưng cậu vẫn không khỏi cạn lời phút chốc.

Ngay sau đó càng khiến cậu thêm im lặng.

Lâm Chi kinh hãi: "Ca! Đề này khó quá rồi!"

Lâm Quát thoáng sửng sốt, cầm giấy thi xem qua vài dòng, ba tờ đều là đề toán học. Cậu liền nhìn thêm vài dòng, kết luận cấp độ này không cao hơn học sinh năm tuổi.

Lâm Quát đen mặt: "Khó chỗ nào?"

Lâm Chi chớ hề thấy Lâm Quát mất vui, cô nhóc chỉ tới mấy câu: "Hai vòi nước đồng thời xả vào bể, vòi lớn mỗi giờ xả 15 tấn, vòi nhỏ mỗi giờ xả 11 tấn, qua 5 giờ thì xả đầy bể, bể này có thể chứa bao nhiêu tấn nước?"

"Rất chi là vô lý!" Lâm Chi còn nói: "Cả câu này nữa: Xe hàng từ Giáp đến Ất cần 8 tiếng, xe khách từ Ất đến Giáp cần 6 tiếng, xe hàng xuất phát 2 tiếng sau xe khách mới khởi hành, ở cách trung tâm 30 km thì gặp nhau, tính khoảng cách hai điểm Giáp Ất."

"Còn có cái này càng tào lao hơn." Lâm Chi càng nói càng bức xúc: "Dùng tường vây tạo thành một chuồng heo, tổng có 9 mét gỗ, làm sao để tạo thành chuồng heo có diện tích lớn nhất? Câu hỏi thứ hai, diện tích lớn nhất của chuồng heo là bao nhiêu?????"

Lâm Chi nói: "Em đi chết đây."

"..." Lâm Quát: "Về sau anh lại tính sổ với em."

Lâm Chi: "Ơ kìa."

Cầm bút lên, Lâm Quát thoáng nhìn ngoài cửa sổ, tiếng rì rào bên ngoài đặc biệt lớn, cây trồng trong trang viên cũng đang quay cuồng như điên. Lòng cậu chìm xuống, xem ra cự mãng vẫn bị hiện thực hoá rồi.

Thế nhưng hiện tại chẳng rảnh quản cự mãng, Lâm Quát thu mắt: "Hừng đông ở đây là 6 giờ 30 phút, không cần làm bài xong sớm, khống chế thời gian hoàn thành trong khoảng 6 giờ 28 phút."

Sông Thăng gật đầu: "Đã rõ anh Lâm Quát."

Cậu nhìn qua Lâm Chi: "6 tiếng rưỡi, làm không xong?"

Lâm Chi: "..." Dù có 600 giờ, cô nhóc cũng làm không xong á.

May thay ba đề thi có nội dung giống nhau, kiểu chữ đỏ máu trên mặt giấy cũng không bảo cấm chép bài, Lâm Quát cực kỳ bất mãn nói: "Giang Thăng làm trước, xong để anh kiểm tra, không có vấn đề thì em chép."

Lâm Chi: "Ca ca tuyệt nhất."

Giang Thăng cầm bút bắt đầu làm bài, Lâm Quát chờ thời cơ liền đem điện thoại ra, mưa đạn phòng livestream vẫn như cũ tràn ngập màn hình:

[Anh vợ, đối xử với nàng dâu tương lai của tôi tốt hơn xíu đi!]

[Anh vợ, đừng hung dữ với Chi Chi nhà tôi.]

[Chào anh vợ.]

[Muốn hỏi cẩu streamer chút, à không, anh vợ, quà cưới cho Chi Chi nhà chúng tôi cần nhiêu điểm tích lũy]

Lâm Quát: ???

Cậu hoài nghi đưa mắt nhìn Lâm Chi, cô nhóc đang hết sức chăm chú xem Giang Thăng, thi thoảng hỏi: "Nhóc con, nhiều câu như vậy em đều làm được hả?"

Giang Thăng: "Ừm."

Lâm Chi: "Quá lợi hại nha, em là học bá à?"

Giang Thăng nghĩ đáp: "Chị Chi Chi, tất cả bạn học lớp bọn em đều biết làm."

Lâm Chi: "Em làm đi, coi như chị chưa hỏi gì."

Lâm Quát: "..."

Đúng lúc Tín Hiệu Vây vang lên thông báo.

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Em chồng đáng yêu ghê.

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Nhưng trong lòng em, bạn trai em là đáng yêu nhất.

Lỗ tai Lâm Quát đỏ ửng.

[Lâm Quát]: Cảm ơn.

[Lâm Quát]: Em cũng vậy.

Vì mỗi câu hỏi Giang Thăng đều làm hết sức cẩn thận, thành ra tốc độ khá chậm, Lâm Quát tranh thủ trò chuyện với Thịnh Văn. Khi cậu bé làm ra hết đáp án trên nháp, Lâm Quát mới đi kiểm tra, sau đó cậu viết đáp án vào trong bài thi, Lâm Chi hiển nhiên có kinh nghiệm rất đỗi phong phú trong việc chép bài, Lâm Quát mới viết đáp án ra, chưa đợi cậu cho Lâm Chi chép, cô nhóc đã viết đáp án không trượt phát nào vào bài thi của mình.

Lâm Quát nhíu mày.

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Không cay không cay.

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Moa moa

[Lâm Quát]: … Chê cười rồi.

Theo chỉ thị của Lâm Quát, ba người cứ thế làm bài thi tại phòng số 5.

Mặt khác, trong phòng số 12, phòng của Trương Mộng Nam.

Trương Mộng Nam đặc biệt mở cửa sổ, cô nghe thấy âm thanh "rì rào", qua đó phân biệt được đây chẳng phải tiếng gió thuộc về buổi đêm. Đêm đầu tiên, cây hoè chui lên từ lòng đất, phát ra tiếng gió không phải như vậy.

Lòng Trương Mộng Nam căng thẳng, không ngờ số 6 chết rồi, hiện thực hoá vẫn còn tiếp tục. Nhưng cô vẫn không hối hận, coi như cự mãng bị hiện thực hoá, ít nhất số 6 đã bị loại sẽ không được cộng điểm.

Nghĩ tới đây, Trương Mộng Nam bèn đóng cửa sổ.

Cô quay người chuẩn bị đi ngủ, mới đi vài bước liền dừng chân. Cự mãng là hiện thực hoá của số 6, do đó tấn công đầu tiên sẽ là số 8 Nghiêm Kiệt, nhưng sức mạnh con người cách xa cự mãng, coi như có 10 Nghiêm Kiệt với nó cũng chẳng phải đối thủ, nếu anh ta mà chết thì người tiếp theo chính là cô.

Cô sớm đã làm tốt chuẩn bị chạy trốn.

Vì thế Trương Mộng Nam lại quay người đi mở cửa sổ ra, để tiếng Nghiêm Kiệt kêu thảm có thể truyền vào qua đường cửa sổ, làm một tín hiệu tốt cho mình chạy trốn.

Nhưng mà, lúc cô vừa quay người liền sững sờ tại chỗ.

Từ tầm mắt Trương Mộng Nam nhìn sang, một con mắt khổng lồ đang nhìn thẳng cô. Con mắt kia có đồng tử dựng đứng tối đen, bề mặt phủ một lớp màng trong suốt. Đầu óc Trương Mộng Nam vang "ong ong", cô không cách nào nói ra cảm thụ hiện tại, chỉ thấy nỗi sợ trong lòng như đã biến thành thứ giống với đồng tử dựng đứng trong lớp màng mỏng kia, trói buộc cả người cô ở đó.

Trương Mộng Nam ép mình tỉnh táo lại. Cô vẫn nhớ mình từng theo dõi và viết bài về một con mãng xà trong sở thú, nhân viên công tác đã nói, thực ra tầm mắt rắn rất ngắn, cơ bản không nhìn rõ vật thể. Mà ánh mắt của nó luôn cố định, để mà nhìn rõ được trừ khi…

Trương Mộng Nam căng thẳng ngước mắt, loài rắn nếu muốn quan sát con mồi ở gần sẽ cử động các cơ, khiến thủy tinh thể hướng về phía trước. Do con mắt này quá lớn, còn lớn hơn cả khung cửa sổ phòng, bởi lẽ đó Trương Mộng Nam trông thấy rõ ràng các cơ xung quanh con mắt khổng lồ này cử động, mà theo cử động thủy tinh thể chậm rãi hướng về trước, cuối cùng gần như dán lên người Trương Mộng Nam.

Da đầu cô đều sắp nổ tung, cô rất rõ ràng! Cự mãng phát hiện ra, và hiện tại nó đang quan sát cô.

Trương Mộng Nam chưa bao giờ cảm thấy khoảnh khắc nào trong cuộc đời gian nan giống hiện tại, tử thần tựa như đang mỉm cười vẫy gọi cô. Trương Mộng Nam cấp tốc cúi đầu xuống, nhân viên công tác cũng từng nói, bình thường cự mãng sẽ không chủ động tấn công con người, bởi vì thể tích con người quá nhỏ không thể ăn no. Nếu gặp phải cự mãng không nên đối mắt với nó, như vậy sẽ khiến nó cảm nhận đối phương là "bạn tốt", cũng không nên hoảng loạn, ngàn vạn lần không nên tạo ra âm thanh kinh động nó.

Trương Mộng Nam cúi thấp đầu, cô có thể cảm nhận được ánh mắt đáng sợ trên đỉnh đầu, nhưng vẻn vẹn cũng chỉ có ánh mắt, có lẽ lời nhân viên công tác nói đều là thật. Trương Mộng Nam nghe ra âm thanh xột xoạt, cự mãng giường như thực sự không có hứng thú với cô, âm thanh xột xoạt kia là khi nó rời đi gây ra vang động.

Lúc này Trương Mộng Nam mới ngẩng đầu, con mắt khổng lồ đã chẳng thấy đâu, miễn bàn tới đồng tử tối đen chuyển động. Cô thở phào, xem ra cự mãng đã đi thật rồi.

Nhưng vì sao cự mãng sẽ tấn công cô chứ? Cô và Nghiêm Kiệt đều ở lầu ba căn bản không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, vì sao vậy?

Trương Mộng Nam suy nghĩ thật kỹ.

Đột nhiên—

"Rầm Rầm Rầm"

Có người kịch liệt đập cửa.

Tim Trương Mộng Nam bất ngờ đập loạn, âm thanh xột xoạt bên tai giường như cũng theo tiếng tim đập lọt ra kia mà hơi ngừng lại, ngay sau đó âm thanh xột xoạt càng lúc càng vang.

Nó quay lại rồi!

Trương Mộng Nam động cũng chẳng dám, thế nhưng tiếng đập cửa vẫn không chịu ngừng.

"Trương Mộng Nam." Người ngoài cửa thậm chí còn réo tên cô, thông qua sắc giọng cô nhận ra— Nghiêm Kiệt!

"Trương Mộng Nam, có đó không?" Nghiêm Kiệt lại đạp đạp cửa: "Còn sống chứ? Ha ha ha ha ha ha."

Có ý gì?

Nghiêm Kiệt ngoài cửa giống như nghe được tiếng lòng cô, anh ta thoải mái giải thích: "Tôi tiết lộ cho cô một bí mật, thực ra tôi biết đọc… khẩu hình. Đã có thể thuyết phục được số 6 phản bội tôi, chắc hẳn cũng là người thông minh, hiểu những gì tôi nói chứ?"

Chân Trương Mộng Nam như nhũn ra, nói cách khác nội dung lúc cô nhỏ giọng trò chuyện với nhóm Lâm Quát hôm nay đã bị Nghiêm Kiệt đọc hiểu, bằng năng lực của anh ta rất dễ dàng đoán ra tất cả.

Nghiêm Kiệt ra sức đập cửa, cười to tạo ra tiếng động hấp dẫn cự mãng: "Chẳng phải "Thận" nhìn số 6 đâu, "Thận" đúng ra là nhìn tôi nha, chẳng lẽ cô không phát hiện con cự mãng này không phải màu xanh như lời số 6 mà có màu vàng? Lúc số 6 kể chuyện, tôi ngay bên cạnh gã đó. Ôi ôi ôi, còn sống không? Chắc vẫn còn sống nhỉ, vậy tôi lại nói chút chuyện tốt nhé?" Nghiêm Kiệt cười ha ha: "Xem ra diễn rất khá nha, các người không biết đâu, muốn tôi chết để giảm điểm xếp hạng ba, một đám nhóc còn non và xanh lắm, này gọi là gì, này gọi là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, ha ha ha ha cười chết tôi."

Nói xong, anh ta tiếp tục đập cửa tạo tiếng vang, chỉ sợ cự mãng không nghe được động tĩnh.

Trương Mộng Nam đã không còn nghe rõ Nghiêm Kiệt nói cái gì, cô nhìn thấy cự mãng đập nát kính cửa sổ, cái lưỡi thật dài lao vụt về phía cô.

Cô vô thức chạy ra hướng cửa, nhưng Nghiêm Kiệt bên ngoài ra sức giữ cửa không cho Trương Mộng Nam chạy thoát.

Cô chửi một câu "đệt", phóng ngược về hướng phòng vệ sinh.

Trương Mộng Nam trốn trong phòng tắm gần như nghe rất rõ tiếng gạch đá đổ xuống do cự mãng va chạm kịch liệt. Cô thấy mình tiêu rồi, con người lúc sắp chết luôn có thể kích phát ra vô số tiềm năng.

Trương Mộng Nam chú ý tới lọ nước hoa cạnh bồn rửa tay trong phòng tắm.

Cô thoáng sửng sốt, nhân viên công tác lúc tiếp nhận phỏng vấn của cô cũng đã nói, khứu giác của rắn vô cùng nhạy cảm…

Ý nghĩ vừa loé, Trương Mộng Nam đã nắm lọ nước hoa trong tay ném ra ngoài, lọ thủy tinh bị đập vỡ, hương thơm tràn ngập khắp phòng.

Cô có ý dùng hương dầu thơm át đi mùi của mình, đây là biện pháp cuối cùng Trương Mộng Nam có thể nghĩ đến, chính cô cũng chẳng biết có tác dụng không, nhưng Thần May Mắn đã để ý tới cô.

Cự mãng giống như thực sự không nhận ra mùi của Trương Mộng Nam, nó rút lưỡi lại, chỉ biết dựa vào cơ thủy tinh thể tìm kiếm Trương Mộng Nam. Cô trốn trong phòng tắm không dám ra ngoài, cứ thế trốn qua một đêm, thẳng đến trời sáng, cự mãng mới chậm rãi rút khỏi.

Cô kiệt sức ngồi bệt xuống đất, thật vất vả để hồi sức, lúc đứng lên mới phát hiện, khắp mặt mũi cô đọng đầy nước mắt đã khô.



Không phải buổi sáng của ngày kể chuyện có nghĩa đám người tạm thời an toàn.

Trước 6 giờ 30 phút, ba người ở phòng số 5 đã làm xong bài thi. Đồng thời lúc 6 giờ 30 phút, bài thi tự động chấm điểm, tim Lâm Chi đập loạn, chỉ sợ có câu sai thì ba người họ sẽ lập tức bị loại.

Trong ba người cũng chỉ có Lâm Chi lo lắng như thế, Lâm Quát và Giang Thăng còn cảm thấy bài thi tự chấm điểm chậm quá rồi.

Lâm Quát thấy Lâm Chi run như cầy sấy, định nói gì đó cuối cùng vẫn nhịn lại.

Này chính là sự yếu đuối của đứa học dốt.

Lâm Quát không có ý định an ủi cô nhóc.

Chấm điểm bài thi rốt cuộc đã xong, ba bài thi đồng thời xuất hiện— 100.

Lâm Chi nhảy nhót.

Lâm Quát nói: "Xuống lầu, xem tình hình điểm số."

Đêm qua ba bọn họ đều nghe thấy cự mãng va chạm vách tường, do đó Lâm Quát muốn đi xem điểm số trên màn hình. Sau khi cả ba tới nơi, phát hiện Nghiêm Kiệt sớm đã ngồi trong phòng khách nhàn nhã thảnh thơi uống trà.

Nghiêm Kiệt trông thấy ba người: "Buổi sáng tốt lành nha."

Lâm Chi thì thầm với Lâm Quát, người ngồi đó là Nghiêm Kiệt chứ không phải Trương Mộng Nam.

Lâm Quát nhíu mày, cậu tạm thời không dư hơi đi tra xem vì sao Nghiêm Kiệt còn sống, mà chú ý nhìn lên màn hình.

Màn hình hiện:

Họ tên: Lâm Chi

Số hiệu: [1]

Điểm thời gian: 26

Điểm nhân số: 20

Điểm kể chuyện: 15

Tổng điểm: 61

Xếp hạng: 2

Họ tên: Giang Thăng

Số hiệu: [4]

Điểm thời gian: 7

Điểm nhân số: 0

Điểm kể chuyện: 0

Tổng điểm: 7

Xếp hạng: 4

Họ tên: Nghiêm Kiệt

Số hiệu: [8]

Điểm thời gian: 7

Điểm nhân số: 0

Điểm kể chuyện: 30

Tổng điểm: 37

Xếp hạng: 3

Họ tên: Trương Mộng Nam

Số hiệu: [12]

Điểm thời gian: 103

Điểm nhân số: 0

Điểm kể chuyện: 15

Tổng điểm: 118

Xếp hạng: 1

Họ tên: Lâm Quát

Số hiệu: [13]

Điểm thời gian: 3

Điểm nhân số: 0

Điểm kể chuyện: 0

Tổng điểm: 3

Xếp hạng: 5

Nghiêm Kiệt nói: "À rõ rồi, tuy Trương Mộng Nam không chết, nhưng tôi cũng có thu hoạch. Không biết mấy người trẻ tuổi này có phát hiện hạng ba tăng thêm 7 điểm hay không, tôi nghĩ 0 giờ đêm nay, điểm của tôi sẽ là 54, cứ cho hiện thực hoá của tôi bị tiêu diệt đúng lúc, thì cũng là "54" điểm, ha ha ha ha ha, tôi nhìn cậu với nhóc con trầm cảm kia đuổi theo thế nào."

~~~