- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hẹn Hò Online Trong Game Kinh Dị
- Chương 32: Trầm cảm và tâm thần phân liệt
Hẹn Hò Online Trong Game Kinh Dị
Chương 32: Trầm cảm và tâm thần phân liệt
Gốc hoè cổ này hoàn toàn khớp với cây hoè trong trí nhớ Lâm Quát, duy nhất cành gốc có tới tám nhánh, đường kính mỗi cành gốc phải xấp xỉ tới 20cm. Thân trụ liên tục cao lên tới mười mấy mét mới ngừng lại, cao hơn rất nhiều so với trang viên biệt thự, mà biệt thự so với gốc hoè cổ giờ đây càng trở nên nhỏ bé vô cùng, trong màn đêm gốc hoè cổ giống như đang nhìn xuống người trong biệt thự.
Lâm Quát dù ở trên tầng cao nhất, muốn nhìn rõ toàn bộ cây hoè cổ cũng chẳng dễ dàng.
Lọt vào tầm mắt chỉ có vỏ cây nâu xám thô ráp, nhánh cây ngoằn ngoèo như rồng uốn lượn, vì trải qua ngàn năm gió sương lắng đọng, thân cây gồ ghề khô héo tạo thành vô số hốc cây lớn nhỏ, từ cửa sổ phòng Lâm Quát nhìn sang, những hốc cây này hệt như mắt mũi miệng khắc vào thân cây, hốc cấy ở vị trí mắt mang màu đen sì, dù trong phòng đèn đuốc sáng trưng cũng không sao nhìn đến đáy, mà hốc cây ở vị trí miệng thì vặn vẹo, trong tiếng gió kì dị như đang gào thét:
"Chi Chi, Chi Chi, Chi Chi."
Lâm Quát chửi thầm một tiếng, giờ cậu đã rõ ý nghĩa ⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩ là gì rồi. Câu chuyện hoá thật, người kể chuyện là bọn họ, phó bản thì hiện thực hoá câu chuyện đó.
Mà cho điểm là có ý gì, chỉ cần tra đến cùng cũng không khó đoán, nhưng tạm thời Lâm Quát không có thời gian suy xét cẩn thận, cậu mở toang cửa sổ, Cây hoè cổ đã dài đến ngay trước mắt, do có khá nhiều thân cành, Lâm Quát dễ dàng thuận cây leo xuống.
Ngay lúc cửa sổ mở ra, nhánh cây từ trên cao giáng xuống tựa như đã nhắm mục tiêu là cửa sổ phòng Lâm Chi, vươn dài vào phía trong. Lâm Quát đạp chân trên bệ cửa sổ đã chuẩn bị nhảy, nhưng thấy rõ tình cảnh này thoáng chốc khựng lại.
Người tham dự muốn trực diện chống lại quái vật trong phó bản, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, dù trứng gà có chọi đến vỡ nát cũng chẳng mảy may làm hòn đã tổn thương. Cũng giống như phó bản trước Lâm Quát gϊếŧ chết Trương Sâm là bởi dựa vào mật mã tử vong của Trương Sâm.
Lâm Quát cắn môi, suy tính cấp tốc chuyển động. Phó bản này tên ⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩ chứ không phải ⟨Mật Mã Tử Vong⟩, nhưng lại chẳng mấy sai biệt, thực ra mật mã tử vong có thể coi như một loại uy hϊếp trí mạng, điều này đã cung cấp mạch suy nghĩ cho Lâm Quát. Cậu quan sát gốc hoè ý định leo vào phòng Lâm Chi, kế đó quay người cầm lấy bao diêm trong phòng mình.
Ông lão không chỉ chuẩn bị phòng nghỉ thoải mái cho bọn họ, còn cung cấp cả đồ tráng miệng thơm ngon và nước uống ngọt mát. Vì không biết khách liệu có thói quen hút thuốc chăng, trên bàn trà trong mỗi phòng đều bày thuốc lá thượng hạng đắt tiền với gạt tàn tạo hình cao cấp, và cả… lửa.
Lâm Quát nghĩ rất đơn giản, gốc hoè cổ coi như hiện thực hoá thì vẫn là một cái cây, cây đại biểu gỗ, gỗ kỵ lửa.
Vấn đề là cây hoè quá lớn, thậm chí hết cả hộp diêm cũng không thể gây sát thương thực sự cho nó, vì thế Lâm Quát lấy hết diêm trong bao ra chia thành hai phần, sau hai lần quẹt cháy liền ném lên giường.
Để tăng tốc độ ga giường bắt lửa, Lâm Quát ném toàn bộ giấy vệ sinh trong phòng vào. Ánh lửa nháy mắt nuốt chửng thứ dẫn cháy cậu ném tới, rốt cuộc có xu hướng lớn dần, Lâm Quát chẳng kịp đợi thành cháy lớn đã mau chóng giật ga giường xuống, sải bước tới bên cửa sổ ném nó ra ngoài.
Ngọn lửa rực cháy phát sáng cả gian phòng, nhưng thời điểm Lâm Quát ném ra dường như không đủ mạnh, nhưng thật may vẫn có chút tác dụng.
Chạm phải lửa nóng thân cây co rụt lại, Lâm Quát chớp thời cơ thuận cành cây nhảy ra ngoài cửa sổ, theo đà trượt một đường từ lầu bốn xuống lầu hai, nhảy phắt vào phòng Lâm Chi.
"Lâm Chi."
Lâm Quát hô lên, trên nền đất toàn là cành cây khô mục, lại chẳng thấy Lâm Chi đâu. Lòng cậu thắt lại, hơi thở trở nên gấp gáp.
"Ca." Tiếng gọi yếu ớt của Lâm Chi truyền đến: "Em trốn trong gầm giường, em không sao."
Dứt lời cô nhóc định chui ra ngoài.
Lâm Quát rốt cuộc thở phào: "Đừng ra." Cậu không dám chắc, gốc hoè cổ sau khi thấy Lâm Chi liệu có hưng phấn tăng vọt mà không còn sợ lửa nóng, dù sao gốc hoè cổ bị hiện thực hoá là từ câu chuyện Lâm Chi đã kể mà hình thành.
Lâm Chi lập tức rụt lại, bất an nói: "Ca, anh… anh cẩn thận chút nha. Nếu thực sự không cứu được em thì đừng cứu, họ Lâm chúng ta không thể tuyệt hậu."
"Em im đi." Lâm Quát thoáng sững lại, chớp lúc cây hoè bị ngọn lửa cản trở ném tất cả vật dễ cháy trong phòng Lâm Chi ra. Ngay lúc cậu hành động bất ngờ nghe được tiếng động phát ra từ hướng cửa sổ phòng bên.
Kế tiếp cũng có đồ vật bị ném ra ngoài, chỉ là lực ném bên kia hơi yếu, ga giường và chăn còn cách xa ngọn lửa. Lâm Quát biết chắc là Giang Thăng, trên tay cậu vẫn cầm gối đầu, nhắm thẳng một vị trí đáp tới.
Gối đầu trở thành kết nối mở đường cho chất dẫn cháy của Giang Thăng rơi vào đám lửa. Ngọn lửa rốt cuộc bùng lớn, giữa trời đêm phát ra tiếng gió rít thê lương, tựa như gốc hoè gào khóc.
Toàn bộ đồ vật có thể cháy trong phòng đều bị Lâm Quát ném hết, Giang Thăng bên kia cũng tương tự vậy, lửa nóng cuối cùng cũng bùng lên cuốn lấy gốc hoè.
Ánh lửa hun đỏ rực trời đêm, tiếng gió thê lương càng lúc càng vang vọng. May thay qua hơn mười phút tiếng gào khóc suy yếu dần, gốc hoè hoàn toàn bị lửa lớn nuốt chửng.
Phòng Lâm Chi không còn cửa sổ che chắn, chỉ e lửa lan vào phòng, Lâm Quát hô gọi Lâm Chi ra: "Tới phòng Giang Thăng."
So với phòng cậu, bên phía Giang Thăng vẫn an toàn hơn, vì lửa thường cháy hướng lên.
Lâm Chi chui ra khỏi gầm giường, cả người chật vật, quanh cổ còn hằn đỏ một vòng dây quấn.
Lâm Quát quan sát cô nhóc, vừa đau lòng vừa lo sợ, nếu bản thân tới muộn chút thôi cậu không cách nào tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì, ngoài mặt không biểu hiện cũng chẳng nói thêm, chỉ bảo: "Đi."
"Vâng."
Cả hai mở cửa, bước vài bước tới gõ cửa phòng số 4 tầng hai của Giang Thăng.
"Ai?" Bên trong Giang Thăng căng thẳng hỏi.
Lâm Chi: "Chi Chi Chi."
Lâm Quát vừa tức vừa buồn cười, cậu nghe thấy vang lên tiếng bước chân "bạch bạch bạch", kế đó cửa bị đẩy ra. Lâm Quát còn chưa kịp lên tiếng, vừa thấy Giang Thăng lập tức cứng đờ.
Lâm Chi trở về từ cõi chết hãy còn sợ, không hề phát hiện Lâm Quát bất thường. Cô nhóc vào phòng trước, thấy anh trai không đi cùng mới ngoái đầu nhìn: "Lâm Quát? Ca?"
Sắc mặt Lâm Quát vô cùng khó coi, bờ môi tái nhợt, vừa trải qua vận động mạnh, trên trán cậu chảy đầy mồ hôi, lúc này cả người hệt như ngâm vào nước.
Lâm Chi bị anh trai doạ sợ, cả Giang Thăng cũng vô cùng bất an: "Anh Lâm Quát? Sao vậy?"
Lâm Quát mất nửa ngày mới hồi thần, cậu bước vào trong, sau đó khoá cửa lại.
Cửa sổ phòng Giang Thăng được đóng chặt. Bên ngoài lửa lớn nướng bầu trời đêm, ngọn lửa ngoài biệt thự đã bị cửa kính thủy tinh ngăn cản ý đồ lây lan vào phòng.
Lâm Quát kéo ghế ra ngồi xuống: "Cho anh ly nước."
Cậu kiệt sức rồi.
Lâm Chi đi rót nước cho anh trai, Lâm Quát uống như đổ nước vào bụng, bấy giờ mới khá lên đôi chút. Cậu buông ly nước, thoáng nhíu mày, nhờ phúc Trương Mộng Nam, Lâm Quát không biết nên nói manh mối đã biết cho hai đứa nhóc thế nào, cậu hé miệng, không phát ra nổi một âm tiết, cuối cùng đành phải thôi.
Nếu Lâm Chi và Giang Thăng đã cùng tiến vào Vây Thành, vậy bọn nhỏ cũng cần tự mình rèn luyện năng lực suy tính.
Nghĩ vậy, Lâm Quát nhẹ thở ra, sau đó nói: "Các em nghĩ ra cái gì nói cái đó đi."
Lâm Chi: "Em kể chuyện, vậy mà hoá thật, đậu (má)!
Lâm Quát nhìn đến Giang Thăng: "Còn em?"
Giang Thăng ngẫm nghĩ nói: "Em nghĩ giống chị Lâm Chi."
Lâm Quát: "Tốt, còn nhớ một câu chuyện khác không?"
Một trong hai đứa trẻ liền đáp: "Nhớ rõ, câu chuyện của chị số 12 kể về một người mẹ sau sinh nhận nhầm con gái mình thành em gái của chồng."
Gian phòng trở nên im lặng, bọn họ đều liên tưởng đến gì đó, một loại không khí cổ quái chậm rãi lan tràn ra khắp phòng.
Ai cũng không lên tiếng, lại đều nghe thấy tiếng hít thở căng thẳng của nhau.
Rốt cuộc vẫn là Lâm Quát phá vỡ loại im ắng quỷ quái này, cậu chỉ chỉ mình: "Anh là ai?"
"Lâm Quát chứ ai."
"Anh Lâm Quát."
Cậu chỉ Lâm Chi: "Còn em?"
"Em thì là em."
"Chị Chi Chi."
Cuối cùng cậu chỉ đến Giang Thăng: "Em thì sao?"
"Nhóc con."
"Em là Giang Thăng."
"Ừm." Lâm Quát nói: "Nhưng anh không phân biệt được."
Lâm Chi chỉ thấy da đầu muốn nổ tung, anh cô chưa từng biết đùa, lời từ miệng Lâm Quát nói ra, dù kinh thế hãi tục đến mấy cũng là sự thật.
Giang Thăng không hiểu ý trong lời Lâm Quát, do dự hỏi: "Anh Lâm Quát, em… em không hiểu lắm."
Lâm Quát đáp: "Giờ anh đang thấy, là hai "Lâm Chi"."
Giang Thăng khẽ run lên, Lâm Chi muốn chửi người lại nhịn xuống: "Ca, vậy câu chuyện số 12 kể giờ đã hiện thực hoá rồi đúng chứ? Nhưng mà em với Giang Thăng đều không sao, chỉ mỗi anh chịu ảnh hưởng, tại sao vậy? Phải chăng có liên quan đến gian phòng của anh?"
Lâm Quát thoáng trầm mặc: "Không biết." E sợ Lâm Chi sẽ sốc, Lâm Quát lại bổ sung một câu: "Có thể."
Sáng nay chỉ có hai người kể chuyện, một là Lâm Chi một là Trương Mộng Nam. Chuyện nhận gốc hoè cổ làm cha nuôi là Lâm Chi kể, vì thế sau khi hiện thực hoá liền tấn công Lâm Chi, nhưng chuyện trầm cảm sau sinh và tâm thần phân liệt là Trương Mộng Nam kể, sau khi hiện thực hoá lại là Lâm Quát chịu ảnh hưởng.
Do đó ai kể chuyện, thứ bị hiện thực hoá sẽ tấn công người đó là không hợp lý.
Nhưng Lâm Quát không thể hiểu nguyên nhân trong đó, đây mới là đêm đầu trong phó bản, cậu biết manh mối ít dến đáng thương.
"Gian phòng… A, lẽ nào có liên quan đến việc cho điểm và cả số hiệu!"
"Chắc là không đâu, em quả thật nghĩ không ra hiện thực hoá, cho điểm với số hiệu sẽ có liên quan gì."
Lâm Quát mím môi không lên tiếng, nếu Lâm Chi và Giang Thăng không thêm "Ca" "anh Lâm Quát" trong giao tiếp hay dùng câu nói quen miệng, cậu hoàn toàn không phân rõ hai lời này rốt cuộc là Lâm Chi hay Giang Thăng.
Hai "Lâm Chi" vẫn đang thảo luận trước mắt.
"Nhưng "12" "13" "1" nối tiếp mà, giống như một vòng tròn vậy."
"Cũng hợp lý, a biết rồi, có phải là do gốc hoè cổ bị đốt bên ngoài, nên hiện thực hoá tiếp theo sẽ ảnh hưởng trực tiếp…"
Lâm Quát mơ hồ trở lại ký ức ⟨Mật Mã Tử Vong⟩, Lâm Chi khi kích động sẽ biến thành bộ dạng "nọc độc", hai "Lâm Chi" lúc này lại khiến cậu đau đầu.
"Không thể nói như vậy." Lâm Quát nhịn xuống cảm giác khó chịu, ngắt lời: "Gốc hoè cổ bị hiện thực hoá và trầm cảm phân liệt bị hiện thực hoá không thể phân rõ ai trước ai sau, khi ấy chỉ có mình anh trong phòng, anh không thể xác định lúc đó mình có chịu ảnh hưởng hay không, do vội đuổi tới phòng Lâm Chi, chưa kể Lâm Chi trốn ở gầm giường, coi như em ấy ở trước mặt anh, anh cũng không thể xác định lúc đó mình có chịu ảnh hưởng hay không, bởi vì…" Lâm Quát nhấn mạnh từng từ: "Trong phòng chỉ có anh và Lâm Chi, không có người thứ ba trực tiếp chứng minh, huống hồ Giang Thăng cũng tiếp thêm chất dẫn cháy, nhưng lại không bị ảnh hưởng."
Lâm Quát kết luận: "Không có trừng phạt cho việc loại bỏ quái vật, anh chịu ảnh hưởng là vì nguyên nhân khác."
Nguyên nhân đó là gì, hiện tại Lâm Quát vẫn chưa nói được. Suy đoán trong ⟨Mật Mã Tử Vong⟩ không thể áp dụng ở đây, bởi bất luận thế nào nó đều là một loại nghịch lý.
Cũng giống như vấn đề nan giải nhất trước mắt, Lâm Quát muốn biết tại sao lại có hai Lâm Chi, cho dù cậu có giàu trí tưởng tượng cỡ nào đi nữa thì đáp án vẫn chỉ có:
1: Số hiệu (13) của cậu đứng sau số hiệu (12) của Trương Mộng Nam
Nếu là thế, gốc hoè cổ bị hiện thực hoá trong chuyện Lâm Chi kể vì cớ gì chỉ tấn công cô nhóc, không tấn công người đổ xúc xắc ra số 2.
2: Cậu đã hủy diệt gốc hoè cổ, nên đây là bị phản phệ
Nhưng Giang Thăng bình yên không chút tổn hại lần nữa chứng minh đây là một điểm nghịch lý.
3: Có liên quan tới gian phòng của cậu
Lâm Quát một đêm vào ba phòng, phòng cậu, Lâm Chi, Giang Thăng, ba gian phòng bày trí giống nhau hệt như bản sao, khác biệt duy nhất chỉ có số hiệu trên cửa, thế thì lại quay về vấn đề đầu tiên phía trên.
4: Trương Mộng Nam giở trò.
Lâm Quát nghĩ, nếu Trương Mộng Nam có năng lực như vậy, đã không cần phải chấm cho câu chuyện của Lâm Chi "5" điểm.
Lâm Chi đã bắt đầu căng thẳng: "Ca, anh bây giờ rất nguy hiểm." Cô nhóc với Lâm Quát đều họ "Lâm", tuy nói hai anh em khác biệt tính nết, song vẫn là cùng một gen, trên phương diện trí tuệ cũng không quá chênh lệch.
Lâm Chi nói: "Câu chuyện của số 12 đã bị hiện thực hoá, em nghĩ anh thấy những người khác chắc hẳn cũng là ngoại hình của em, vả lại đám người kia đều viết đầy "ích kỷ" trên mặt, quy tắc phó bản lại là ban thưởng top 3, còn lại hẳn đều bị trừng phát đi, trừng phạt nghĩa là chết? Nếu thế thật, bọn họ không chừng sẽ vì thứ tự làm ra chuyện gì, mà giờ anh không phân rõ ai với ai, nếu để bọn họ biết sẽ đặc biệt nguy hiểm!"
Lâm Quát đương nhiên nắm được, cậu rõ ràng tình cảnh bản thân hiện tại rất nguy hiểm.
Lâm Chi nghĩ lại nói: "Không thì em đánh dấu vài kí hiệu trên người, để anh phân biệt rõ đâu thực sự là em, đâu là Giang Thăng."
Lâm Quát chợt nói:" Gốc hoè siết cổ em?"
Lâm Chi gật đầu, cô nhóc suýt đã bị siết chết!
Lâm Quát: "Anh thấy được vết hằn của em."
Lâm Chi đáp: "Vậy cũng chưa ổn." Nói đoạn dùng hai tay tự bóp cổ mình, như muốn để vết hằn rõ ràng hơn, thuận tiện cho Lâm Quát phân biệt mình.
Lâm Quát lắc đầu: "Giang Thăng cũng có."
Không chỉ vậy, hai "Lâm Chi " trước mặt cậu lúc này, vô luận chiều cao hay trang phục, họ đều giống nhau như đúc!
Cậu nói: "Đừng làm mình bị thương."
Lâm Chi không ngờ tình huống còn tệ hơn cô nhóc tưởng, ngoài miệng mắng một tiếng rồi mới buông tay tự bóp cổ mình, cô nhóc rất tức giận mà cũng rất lo cho Lâm Quát: "Bà mẹ nó, em là phế vật!"
Lâm Quát nhăn mày nhìn Lâm Chi: "Anh có biện pháp."
Cả hai "Lâm Chi" đều mắt loé sáng.
Lâm Quát tiếp tục: "Trong lúc bọn em giao tiếp vẫn có đặc trưng, anh có thể phân biệt được các em qua ngôn ngữ."
Đây giống như đã là biện pháp cuối cùng rồi, dù nhìn qua không tệ, song tính thực tế quá kém. Loại đặc trưng này nếu quá rõ ràng, cực khó khẳng định sẽ không khiến người ta ngờ vực, giả sử đặc trưng này nếu bị phát hiện, sẽ rất có khả năng bị người khác lợi dụng nó.
Lâm Chi nói: "Hay là mỗi câu em nói đều thêm từ đậu phía sau đi, đậu."
Lâm Quát: "..."
Lâm Chi trông thấy biểu cảm kia liền biết anh trai đang nghĩ gì: "Em cũng ở trong Vây Thành rồi, còn sợ không gả đi được sao? Đậu."
Lâm Quát: "... Ừm."
Não Giang Thăng còn chưa kịp lớn hết, nhưng chẳng hề cản trở cậu bé nhận thấy gợi ý của Lâm Quát không tệ, chính cậu bé cũng muốn như thế, liền nói: "Anh Lâm Quát, vậy thì mỗi lần em nói chuyện sẽ thêm từ "ừm" đằng trước đi."
Lâm Quát: "Vậy đi."
Chuyện này cuối cùng cũng tạm kết thúc, gốc hoè cổ vẫn đang bốc cháy ngoài cửa sổ, Lâm Quát chịu ảnh hưởng từ câu chuyện của Trương Mộng Nam, do đó đêm nay anh em bọn họ thống nhất ở lại phòng của Giang Thăng.
Trong phòng chỉ có một giường, tuy không có ga trải và gối đầu, tốt xấu cũng vẫn có tấm đệm cao su. Lâm Chi với Giang Thăng ngủ trên giường, Lâm Quát thì ngủ ghế sô pha.
Vì Lâm Quát muốn quen với đặc trưng ngôn ngữ mới, bên tai cậu tràn ngập "đậu" rồi "ừm", cậu cứ nghe như thế, suy nghĩ lại không ngừng bay xa, cậu nghĩ nếu Lâm Chi xảy ra chuyện, cậu làm anh trai làm sao giải thích với ba mẹ đã khuất đây? Chỉ vừa nghĩ tới Lâm Chi xảy ra chuyện, lòng cậu nháy mắt trùng xuống, tim đập nhanh từng hồi trong l*иg ngực, một nỗi bi ai và ngột ngạt khó tả bao trùm trong lòng cậu.
Đây mới là đêm đầu tiên ở ⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩, mới có 2 trong 13 người kể chuyện, 11 câu chuyện còn lại rồi sẽ phát sinh cái gì, Lâm Quát không biết được. Cậu càng nghĩ càng lo sợ, đáy lòng vậy mà sinh ra một giọng nói, bảo rằng thà cứ bỏ mặc mà chết đi, cho dù hệ thống máy chủ trừng phạt kinh khủng thế nào, so ra vẫn kém việc cậu tận mắt thấy Lâm Chi xảy ra chuyện.
Tâm trí cậu càng lúc càng trống rỗng, thời gian tựa như ngưng đọng ngay lúc này, mà giọng nói khuyến khích cậu chết lại càng ngày càng lớn hơn.
Lâm Quát thình lình ngồi dậy, cậu há miệng thở dốc, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Cậu biết mình đang bị trạng thái trầm cảm quấy phá kể từ khi câu chuyện ⟨Bài đăng của người mẹ⟩ bị hiện thực hoá! Thế nhưng tâm trạng nặng nề này vẫn khiến cậu không thể thở nổi.
Hành động của Lâm Quát khiến Lâm Chi hoảng sợ, cô nhóc hoang mang nhìn anh trai: "Ca?"
Lâm Quát lắc đầu, cậu muốn trấn an Lâm Chi rằng mình không sao, lại không cách nào mở miệng.
Lâm Chi đoán ra gì đó liền nói: "Ca, anh phân tâm một chút thử xem."
Mất hơn nửa ngày, Lâm Quát mới "ừm" một tiếng. Cậu nằm trở lại, lấy điện thoại ra, cậu vẫn nhớ rõ đã đáp ứng chuyện để A Văn làm quản phòng, hiện tại yêu cầu đã được gửi đến, chỉ là cậu vẫn chưa xác nhận thôi.
Vừa mở điện thoại, quả nhiên nhận được thông báo hệ thống. Có rất nhiều người tranh cử, Lâm Quát lựa ra được cái tên "Cơn Gió Ngọt Ngào" giữa cả đống danh sách, sau đó nhấn chọn [Xác nhận].
Không biết A Văn đã ngủ chưa, Lâm Quát muốn nói cậu đã để hắn làm quản phòng, nhưng lại sợ phiền đến A Văn.
Trong lúc còn do dự, điện thoại rung lên một tiếng:
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Đang nghĩ gì vậy?
Hẳn là A Văn đang xem livestream của mình, đại não Lâm Quát tức thì trống rỗng, thành thật đáp:
[Lâm Quát]: Em.
Cậu không ý thức được có gì không đúng, cậu quả thực đang nghĩ tới A Văn, nhưng tại sao A Văn lại chẳng nhắn lại? Tư duy Lâm Quát trở nên chậm chạp, mờ mịt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Thịnh Văn phát hiện Lâm Quát có điểm không đúng, qua livestream cũng biết cậu bị hiện thực hoá kia ảnh hưởng, hắn gõ chữ:
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Em hát cho ca ca nghe được không?
[Lâm Quát]: Được.
Trên mặt Thịnh Văn thoáng hiện ý cười, Lâm Quát không nên quá đáng yêu như vậy, nhưng vừa nghĩ tới cậu có lẽ đang bị trầm cảm tra tấn, trong lòng hắn thực sự không dễ chịu. Muốn thả đạo cụ cho Lâm Quát, lại sợ cậu vì trả điểm tích lũy mà không ngủ không nghỉ cày đến phó bản thứ tư.
Hắn thực ra rất tin tưởng Lâm Quát, phó bản hai sao mà thôi chẳng thể làm khó được cậu.
Biết Lâm Quát lúc này tư duy chậm chạp, Thịnh Văn không hỏi nhóc streamer muốn nghe hát cái gì, cực kì nghiêm túc mà nhập tâm cất tiếng: "Sương trời hững hờ trôi, dòng sông tựa bức tranh yên tĩnh… em chính là kỷ niệm, em chính là ánh nắng…"
Hắn đến Vây Thành quá lâu rồi, bài hát này đã hot từ trước khi hắn bị cuốn tới đây, Thịnh Văn không rõ bài này tên gì, chỉ là rất thích nhịp điệu của nó, ca từ lại chẳng nhớ đầy đủ.
Chắp vá lung tung tự biên tự diễn hát xong nguyên một bài, hắn phát hiện Lâm Quát rốt cuộc lộ ra chút biểu cảm, liền thấp giọng gửi tới một câu nhắn thoại: "Dễ nghe không ca ca?"
Lâm Quát im lặng vài giây: "Về sau để anh dạy em vẽ tranh vậy."
Thịnh Văn: "..."
Lâm Quát nói: "Muốn đi vệ sinh."
Thịnh Văn: "..."
Thịnh Văn hết sức bất lực tắt phòng livestream, chẳng chút khí phách cấm chat hết mấy cái mưa đạn cười nhạo mình.
Khoảng năm phút sau, Thịnh Văn gõ chữ:
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Ca ca.
[Lâm Quát]: Ừm.
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Đã xong chưa?
[Lâm Quát]: Ừm.
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Vậy em mở lại phòng livestream nhé?
[Lâm Quát]: Ừm.
Thịnh Văn nhìn một chuỗi "ừm", không rõ trầm cảm đã tạo thành ảnh hưởng nhường nào tới Lâm Quát, hẵn suy tính hỏi thử một câu:
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Hẹn hò online không?
Lâm Quát chưa trả lời hắn, Thịnh Văn thoáng thở phào, xem ra dù tư duy Lâm Quát có chậm chạp cũng không đến mức đánh mất lý trí.
Vừa nghĩ vậy Lâm Quát liền phản hồi.
[Lâm Quát]: "Ừm"
Ngực Thịnh Văn nảy lên, không khỏi hết hồn.
[Lâm Quát]: Có hai dấu ngoặc kép.
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: ?
[Lâm Quát]: Hai dấu ngoặc kép biểu hiện nhấn mạnh.
-"Ừm"
Thịnh Văn miệng đắng lưỡi khô, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Quát thế mà lại có thể thả thính như vậy. Trái tim kịch liệt nhảy "bịch bịch bịch", chẳng khác nào bị mũi tên "tình yêu" bắn trúng.
Hắn hít sâu một hơi, gõ chữ.
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: "Hẹn hò online không?"
[Lâm Quát]: "Ừm"
-"Hẹn hò online không?"
-"Ừm"
Xong rồi, Thịnh Văn nghĩ, hắn muốn điên rồi.
…
Ngày thứ hai Lâm Quát bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức, ông lão tự đi gọi hết mọi người, nhắc nhở những vị khách bữa sáng đã chuẩn bị xong.
Lâm Quát còn hơi buồn ngủ, cậu không phải người thích nằm ườn, nhưng giờ vẫn chưa tỉnh hẳn, không phải hoàn toàn do trầm cảm, có phần nhỏ nguyên nhân là do đêm qua nói chuyện với A Văn quá lâu.
Thực ra phần lớn thời gian đều là A Văn gửi tin nhắn, thi thoảng cậu mới đáp một từ. A Văn bảo cậu, hắn tên Thịnh Văn, Lâm Quát nghĩ, thật dễ nghe.
Lâm Quát còn biết thêm, Thịnh Văn 24 tuổi, chỉ lớn hơn cậu 2 tuổi, thế nhưng hắn đã đến Vây Thành mười năm.
Thịnh Văn còn nói, hắn chờ cậu dạy mình vẽ tranh.
Nghĩ vậy tâm trạng Lâm Quát tốt lên rất nhiều. Đêm qua tư duy quá tải cũng phục hồi hơn phân nửa, cậu gửi cho Thịnh Văn một câu [Chào buổi sáng], xong mới cất điện thoại đi.
Lâm Chi mở cửa muốn tìm ông lão lấy hai phần dụng cụ rửa mặt, ông lão nhìn thấy ba người trong phòng, không hề nói gì thêm mà chỉ mỉm cười bảo sẽ chuẩn bị đầy đủ đồ cho bọn họ.
Ba người xếp hàng rửa mặt, Lâm Chi chỉnh lý ổn rồi liền theo sau Lâm Quát hỏi: "Ca, anh nhìn NPC cũng là em à?
Lâm Quát thoáng gật đầu, dù trạng thái trầm cảm bao phủ trong lòng cậu đã vơi đi không ít, nhưng nhìn người khác vẫn như cũ là dáng vẻ Lâm Chi.
Cả ba chỉnh lý xong hết mới tới phòng ăn của biệt thự, bọn họ đến trễ nhất, ánh mắt tất cả nhìn tới đều vô cùng phức tạp.
Đêm qua bọn họ đều đã thấy gốc hoè cổ phát triển kinh dị, chỉ không ngờ tới Lâm Chi vẫn có thể sống sót được.
Mà đầu ngón tay Lâm Quát chợt phát run, tất cả mọi người xung quanh đều chung một hình dáng, đổi ai cũng sẽ cảm thấy lạnh sống lưng, Lâm Quát càng thêm áp lực, 13 "Lâm Chi" này nhắc nhở cậu biết, đi sai một bước hậu quả khó lường.
Lâm Chi đi đầu hàng, kế đến Lâm Quát, cuối là Giang Thăng. Ba người vừa yên vị tại phòng ăn, ông lão mới bưng đồ lên cho khách, trong lúc dùng bữa, ông lão đứng một bên, cười híp mắt chăm chú quan sát cả bọn.
Sau khi bữa sáng kết thúc, ông lão nói: "Một ngày mới, chúc các bạn chơi vui vẻ. À đúng rồi, các bạn có thể tiến đến phòng khách xem điểm số của mình."
Cả bọn hai mặt nhìn nhau, hôm qua chỉ có Lâm Chi với Trương Mộng Nam kể chuyện, cớ gì NPC lại nói mọi người đã có điểm?
Thế là nhao nhao buông đũa chạy tới phòng khách.
Lâm Chi nhìn Lâm Quát: "Ca, chúng ta cũng đi hả? Đậu." Tuy phòng ăn chỉ còn ba người họ, Lâm Chi vẫn không quên biểu hiện đặc điểm, vì vậy sớm đã làm quen.
Lâm Quát nói: "Tới xem chút."
Không ngoài ý muốn, điểm số này sẽ cung cấp manh mối.
Cả ba tới phòng khách, bài trí nơi này không có thay đổi, chỉ là trên vách tường thêm ra một cái màn hình điện tử.
Lâm Quát trông thấy mười "Lâm Chi" đều nhìn vào màn hình, biểu cảm có phần không đúng lắm, vì thế ngước mắt xem màn hình điện tử.
Màn hình rất lớn, họ tên và số hiệu của mỗi người đều ở trên, Lâm Quát đứng đầu nhìn thấy điểm của Lâm Chi:
Họ tên: Lâm Chi
Số hiệu: [1]
Điểm thời gian: 0
Điểm nhân số: 0
Điểm kể chuyện: 15
Tổng điểm: 15
Xếp hạng: 2
Lâm Quát nhíu mày, trên màn hình rất nhiều 0 điểm, chỉ có ba người có điểm, một là Lâm Chi, hai là Trương Mộng Nam, còn lại chính là cậu.
Họ tên: Trương Mộng Nam
Số hiệu: [12]
Điểm thời gian: 9
Điểm nhân số: 0
Điểm kể chuyện: 15
Tổng điểm: 24
Xếp hạng: 1
Họ tên: Lâm Quát
Số hiệu: [13]
Điểm thời gian: 3
Điểm nhân số: 0
Điểm kể chuyện: 0
Tổng điểm: 3
Xếp hạng: 3
Có người hỏi ông lão: "Điểm thời gian, điểm nhân số, điểm kể chuyện nghĩa là gì?"
Ông lão mỉm cười đáp: "Được điểm thời gian, nhân số và câu chuyện, vị khách này còn cần lão giải thích tổng điểm và xếp hạng không?"
Người kia thoáng cái đen mặt.
Hỏi mà như không, bọn họ đương nhiên biết chữ!
Ông lão cao giọng nói: "Quý khách có điều không rõ có thể hỏi lão, lão sẽ giải đáp từng cái một."
Biết hỏi cũng bằng thừa, chẳng ai lên tiếng.
Ông lão thấy đám người không có nghi vấn, nói một câu "chúc các bạn hôm nay cũng trôi qua vui vẻ" xong mang theo con mèo rời khỏi phòng khách.
Lâm Chi cho rằng Giang Thăng không hiểu liền đọc điểm của cậu bé: "Tất cả hạng mục đều là 0, xếp hạng 4."
Giang Thăng không phản ứng: "Ừm… à."
Điểm của cậu bé đều giống với những người khác, xếp hạng 4. Mà quy tắc phó bản yêu cầu trước ba, hạng 4 thấy sao cũng không phải chuyện tốt.
Những người khác đều chĩa mũi nhọn về phía Trương Mộng Nam và Lâm Quát, tất cả đều rõ câu chuyện của Trương Mộng Nam chỉ có "15", sáng nay lại tăng vọt "9" điểm, ai biết cô đã làm gì? Còn Lâm Quát đến cả chuyện còn chưa kể đã được "3" điểm, cậu lại ở nhóm ba người, muốn điểm cao hoàn toàn dễ.
Trương Mộng Nam vẫn giả là người mới, hiện tại mũi nhọn nhắm ngay mình, cô liền dùng khóc để trốn tránh. Người khác thấy hỏi không ra lời gì, đành phải hùng hùng hổ hổ nhìn tới Lâm Quát.
Lâm Quát chẳng để tâm, chuyên chú vào điểm số trên màn hình.
Nói thật, chính cậu cũng không biết tại sao mình lại có "3" điểm thời gian, đổi thành người khác có lẽ do may mắn, cậu lại cảm thấy đó chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Nhóm ba bọn cậu vốn bị người khác cố kỵ, lúc này Lâm Chi xếp thứ hai, cậu thứ ba, càng trở thành cái đinh trong mắt người khác. Hơn nữa điểm nhân số trên màn hình còn khiến Lâm Quát cảm thấy có chỗ sai.
Nếu chỉ xét quy tắc phó bản, người tham dự cân nhắc nhất chính là làm sao để người khác cho mình điểm. Giờ có "điểm nhân số" thì khó nói rồi, thậm chí Lâm Quát nghĩ điểm nhân số phải chăng ám chỉ người tham dự có thể gϊếŧ người.
Cậu nghĩ được tới điểm ấy, những người khác đương nhiên cũng có thể. Lâm Quát nhận ra bọn họ có động thái, do Vây Thành hạn chế quy tắc cấm gϊếŧ đồng đội, bọn họ cũng chỉ đợi có người không nhịn được ra tay đầu tiên, một khi người đầu tiên chứng minh phó bản này không bị quy tắc Vây Thành hạn chế, đây chính là một trận, gϊếŧ hàng loạt!
Ngoài ba người bọn họ, còn lại đều là thế đơn độc, Lâm Quát đặt mình là người khác, nếu phó bản này cho phép gϊếŧ người mà mình lại là người hành độc đơn độc, cách tốt nhất chính là bắt tay với người đơn độc khác hợp thành nhóm.
Dù sao nhóm ba người cũng là uy hϊếp lớn nhất trong mắt bọn họ.
Dường như Lâm Chi cũng nghĩ tới điểm ấy, yên lặng kéo Lâm Quát, ra hiệu cậu tạm thời không thể đối nghịch với đám người.
Lâm Quát nhìn về phía "Lâm Chi" khác nói: "Các người muốn biết cái gì?"
"Đêm qua cậu đã làm gì?"
"Tại sao cậu được điểm thời gian?"
Hỏi toàn là vấn đề mà chính Lâm Quát cũng không biết, cậu nói: "Tôi không biết."
Đáp án này tất nhiên chẳng mấy người tin.
Lâm Quát quan sát đoàn "Lâm Chi" này thi nhau mở miệng, hết sức đau đầu, chèn ép khiến cơn trầm cảm nặng nề lại ập tới với cậu lần nữa, Lâm Quát tức giận nói: "Nếu tôi biết chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chỉ cho mình "3" điểm, gây chú ý khiến mình trở thành mục tiêu tấn công, còn đi cho số 12 "9" điểm?"
Đám người bấy giờ mới chịu yên.
Lại có người lên tiếng: "Tôi có vài phát hiện."
Lời này nháy mắt hấp dẫn đám người, tầm mắt Lâm Quát cũng rơi đến người đó. Lâm Chi bên cạnh cậu nhỏ giọng: "Số 8, là nam giới."
Lâm Quát cảm thấy tức giận không thôi, lông mày cau lại.
Số 8 nói: "Hẳn mọi người còn nhớ câu chuyện số 1 kể chứ, mà đêm qua gốc hoè trong câu chuyện của số 1 đã thành hiện thực, điều này khớp với tên phó bản. Tôi cho rằng, chúng ta kể chuyện đều sẽ bị hiện thực hoá, tất cả mọi người đều có kinh nghiệm phó bản, hiện thực hoá nghĩa là gì tôi khỏi cần giải thích thêm."
Nói tới đây, số 8 cố ý thoáng dừng lại: "Thời điểm gốc hoè cổ xuất hiện tôi để ý đồng hồ chỉ 0 giờ, mà anh bạn số 13 phóng hoả thiêu hủy gốc hoè cổ là rạng sáng 3 giờ, cũng đồng nghĩa gốc hoè cổ chỉ tồn tại 3 giờ. Ngay khi NPC cho biết về màn hình hiển thị, tôi cũng xem đồng hồ, hiện tại là 9 giờ sáng, nói cách khác câu chuyện số 12 kể, bị hiện thực hoá thành vật thể đã sống sót 9 giờ."
Lâm Quát mím môi, đêm qua cậu lo cho Lâm Chi, không kịp để ý đến thời gian, tự nhiên cũng bỏ qua mất manh mối này.
Số 8 tiếp tục: "Tôi có một suy đoán, mọi người kể chuyện đều sẽ bị hiện thực hoá, thời gian vật bị hiện thực hoá tồn tại chính là "điểm thời gian" trên màn hình, mà sở dĩ số 13 được "3" điểm thời gian, số "12" được "9" điểm, tôi cũng có một suy đoán."
"Thời gian vật bị hiện thực hoá sống sót càng dài, điểm thời gian càng cao, nhưng chỉ cần người nào phá hủy vật thể kia, vậy điểm thời gian sẽ tính cho người đó."
Đám người giật mình.
Số 8 nói: "Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán cá nhân tôi, nếu mọi người có suy đoán khác thì đừng ngại nói một tiếng."
Còn cần nói gì đây, không gì có thể rõ ràng hơn suy đoán của anh ta nữa.
Lại có người nghĩ được gì đó, gã vuốt cằm nói: "Nếu Câu Chuyện Hiện Thực hoá được, vậy chúng ta đều đã thấy gốc hoè cổ bị hiện thực hoá của số 1, vật hiện thực hoá của số 12 lại chẳng thấy bóng dáng, nhưng thực sự đã tồn tại đến 9 giờ, nó sẽ bị giấu ở đâu được?"
Trương Mộng Nam lập tức phản bác: "Tôi không biết! Tôi chưa từng giấu nó. Đêm qua ai cũng nhìn thấy, gốc hoè sẽ tấn công người kể chuyện, không thể nào vật hiện thực hoá của tôi lại có lòng tốt bỏ qua cho tôi chứ!"
Lời vặn lại của cô cũng có lý, số 8 nói: "Cô đừng kích động, bọn tôi chưa hề nói cô giấu vật hiện thực hoá trong chuyện của mình đi."
Trương Mộng Nam không lên tiếng.
Đám người bắt đầu thảo luận vật hiện thực hoá trong câu chuyện của cô sẽ ở đâu.
Số 8 nhấc tay ra hiệu: "Không biết có ai phát hiện, thực ra trọng tâm câu chuyện của số 1 không phải gốc hoè."
Nói đoạn thoáng nhìn Lâm Chi.
Số 8 lại nói: "Mỹ nữ số 1 thực ra chỉ muốn chia sẻ chuyện mình từng trải qua, nếu bàn về gốc hoè, thủy quái hồ nhân tạo mới là nhân vật chính, nhưng phó bản lại hiện thực hoá gốc hoè, vì sao vậy?"
Chẳng đợi đám người trả lời, số 8 tự hỏi tự đáp: "Bởi vì gốc hoè tồn tại lợi hại nhất trong chuyện của số 1, từ việc nó có thể trấn áp oan hồn thủy quái liền nghiệm chứng ra được đáp án. Cho nên lấy kết luận từ chuyện của số 1 áp dụng vào chuyện của số 12 sẽ thấy, người mẹ đăng bài hẳn có nhiều phân cảnh nhất, nhưng bà ta lại không phải lợi hại nhất, thực sự khiến người ta sợ hãi chính là… trầm cảm và tâm thần phân liệt."
Nói đến đây, rất nhiều người đều phản ứng lại.
Có người nói: "Cho nên, vật hiện thực hoá của số 12 chính là trầm cảm và tâm thần phân liệt?"
Số 8 gật đầu, phức tạp nhìn Trương Mộng Nam: "Hẳn nếu không có bất ngờ xảy ra, tôi nghĩ trong chúng ta sẽ có người xuất hiện vấn đề tâm lý, giống người mẹ trong câu chuyện đã không thể phân biệt ra ai với ai, cô nói có phải không số 12."
Trương Mộng Nam nghe ra ý riêng trong lời số 8, cô cuống quýt lắc đầu: "Tôi không có!" Dù sao cô cũng là người cũ đã vượt qua mấy phó bản, biết lời vô căn cứ sẽ chẳng ai tin, vì vậy nói: "Tôi có thể chứng minh."
Cô dựa theo số thứ tự chỉ vào Lâm Chi: "Số 1, nữ sinh, cao một mét bảy, khoảng 18 tuổi."
Đám người không nói gì, đều quan sát Trương Mộng Nam.
Trương Mộng Nam chỉ vào Lâm Quát: "Số 13, nam sinh, cao một mét tám hai, rất gầy."
Thời điểm bị Trương Mộng Nam chỉ tay về phía mình, Lâm Quát bỗng nhiên cứng người, hô hấp dần trở nên dồn dập, lòng bàn tay nổi một tầng mồ hôi.
Lâm Chi sợ người khác phát hiện Lâm Quát bất ổn, cô nhóc không cao bằng Lâm Quát, đành bế Giang Thăng lên, cả hai hợp lực che chắn Lâm Quát. Lâm Chi vì muốn chuyển lực chú ý của người khác, cô nhóc chỉ vào Giang Thăng, tham gia vào khâu chứng minh của Trương Mộng Nam, dùng giọng điệu nghi ngờ hỏi: "Này thì sao?"
Trương Mộng Nam đáp: "Số 4! Tôi nhớ rất rõ, cậu bé là đứa trẻ duy nhất trong 12 người."
Lâm Chi gật gật đầu: "Ừm."
Trương Mộng Nam lại xác nhận thêm mấy người: "Số 2, nam sinh, một trong những người mới lần này. Số 3, nam sinh, cũng là người mới."
Dứt lời, cô lại chỉ vào số 8: "Anh, số 8. Tên Nghiêm Kiệt, là top 1 điểm tích lũy khu B thành dưới, chí ít đủ khả năng tiến vào khu B thành trên, lại trì hoãn không muốn vào thành!"
Để chứng minh mình không bị tâm thần phân liệt cũng không trầm cảm, Trương Mộng Nam còn chẳng buồn tiếp tục giả làm người mới, hơn nữa để chứng minh mình không vì trầm cảm mà tư duy chậm chạp, còn là bởi ý định trả thù nói: "Tôi nghĩ, lí do anh trì hoãn không muốn vào khu thành trên rất đơn giản, anh chính là trung gian liên lạc của khu thành trên với khu B thành dưới, dân cư khu B thành dưới thông qua anh liên lạc với dân cư khu thành trên, để dân cư khu thành trên giúp xem phòng livestream và thả đạo cụ. Lần này anh tự vào phó bản, là vì mang số 7 đi."
Nói đoạn Trương Mộng Nam nhìn số 7: "Còn muốn tôi tiếp tục chứng minh không?"
Số 7 thoáng xấu hổ.
Nghiêm Kiệt lại coi thường: "Mấy người không cần nhìn tôi như vậy, nếu tôi muốn hại mấy người đã chẳng nói ra phát hiện của mình, tôi đúng là mang theo số 7 vượt phó bản, nhưng đến giờ bọn tôi vẫn không hề lập nhóm, huống hồ quy tắc phó bản không cho người kể chuyện tự chấm điểm, mình tôi tối đa chỉ có thể cho số 7 "5" điểm, ngược lại là…"
Qua vài câu đã nhắm thẳng mũi nhọn vào ba người Lâm Quát, anh ta còn nói: "Tôi thấy một trong ba bọn họ có người rất kỳ lạ, lúc số 12 chứng minh, người đó tỏ ra rất hoảng sợ, này là cớ làm sao? Chẳng lẽ đây mới là người xảy ra vấn đề tâm lý kia?"
Loạt soạt—
Vài tầm mắt rơi vào ba người Lâm Quát. Cậu choáng váng đầu óc, rất rất muốn né tránh những ánh mắt như "nhìn quái vật" này.
Nghiêm Kiệt không nói tới cùng, lại vì vừa rồi Lâm Chi còn bình tĩnh đặt câu hỏi cho Trương Mộng Nam, đám người trực tiếp bỏ qua Lâm Chi. Bọn họ hoài nghi nhìn tới nhìn lui Giang Thăng và Lâm Quát.
Nghiêm Kiệt nhìn Lâm Quát: "Số 13, cậu muốn chứng minh mình không có vấn đề gì chứ?"
Anh ta dùng từ "muốn" chứ chưa hề bắt buộc ai phải chứng minh cái gì. Trương Mộng Nam vội vã chứng minh như vậy, chỉ vì loại bỏ nghi ngờ từ người khác, biết rằng phá hủy vật hiện thực hoá sẽ đạt được điểm thời gian, Trương Mộng Nam sợ ai đó sẽ vì điểm số ấy mà hại mình.
Lâm Quát tất hiểu, manh mối phó bản trong tay cậu quá ít, còn có 11 người chưa kể chuyện, phó bản đang khiến cậu choáng đầu, nếu lại có người bày mưu với cậu, dưới tình huống tâm lý có vấn đề cậu khó mà phòng bị.
Lâm Quát không lo mình xảy ra chuyện, cậu là lo nếu mình xảy ra chuyện Lâm Chi và Giang Thăng phải làm sao, còn có Thịnh Văn, cậu vẫn chưa được gặp Thịnh Văn, cậu nghĩ, cái tên dễ nghe như vậy thì người cũng rất đẹp.
"Tôi…" Lâm Quát hé miệng, cậu cố gắng khiến mình tỏ ra bình tĩnh, dù trong lòng đã run rẩy mất khống chế: "Tôi không có vấn đề, anh muốn tôi chứng minh thế nào?"
Nghiêm Kiệt: "Vậy dùng cách của số 12 đi."
~~~
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hẹn Hò Online Trong Game Kinh Dị
- Chương 32: Trầm cảm và tâm thần phân liệt