Chương 19: Giác quan không lừa gạt con người, lừa gạt con người chính là khả năng phán đoán

Kít kít kít…

Tiếng móng tay cào lên mặt gỗ xuyên qua cánh cửa, sắc mặt Lý Nhất Nam và Tiểu Vũ đã không thể dùng khó coi để hình dung, cảm xúc ngổn ngang chồng chất trong lòng mấy ngày qua đạt tới giới hạn, trời mới biết hai cô gái có thể trải qua nó bằng cách nào. Mà giờ đây, tia sáng thắng cuộc rõ ràng gần trong gang tấc chợt biến thành cảnh tượng hão huyền, mặc kệ là "hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều" hay là "tôi sẽ chịu đựng được bóng tối, nếu tôi chưa từng nhìn thấy ánh sáng", đều không đủ để bộc lộ cõi lòng bọn cô lúc này.

"Đại lão… Lương Tư Hồng… hình như anh ta xảy ra chuyện rồi…" từ đầu đến cuối Lý Nhất Nam đều nhắm mắt lại, tưởng chừng làm vậy có thể lừa mình dối người che dấu sự thật rằng bản thân đang ở trong hiểm cảnh. Lương Tư Hồng xảy ra chuyện, đồng nghĩa tầng một cũng không an toàn, coi như may mắn sống sót vượt qua đêm thứ tư, vậy một đêm cuối cùng thì thế nào? Bọn cô phải làm sao để vượt qua được?

Trong ba người chỉ có trạng thái của Lâm Quát coi là bình tĩnh nhất, nhưng cũng không được tính dễ nhìn. Vì bản thân cậu luôn tản ra một loại cảm giác xa cách, khiến sắc mặt càng thêm ảm đạm.

"Lương Tư Hồng." Lâm Quát lạnh lùng lên tiếng: "Đừng giả thần giả quỷ."

Tếng cào cửa khựng lại giây lát, tiếp đó càng dùng sức hơn, tạo ra âm vang đâm vào màng nhĩ, khiến người cực kì khó chịu.

Lý Nhất Nam sững sờ: "Đại lão, anh là… có ý gì?"

Tiểu Vũ cũng hốt hoảng nhìn Lâm Quát.

m giọng Lâm Quát càng lạnh xuống mấy độ: "Vai trò của NPC là quản gia, bữa sáng mấy ngày qua đều do ông ta chuẩn bị, một người thường xuyên xuống bếp làm sao giữ được móng tay."

Tiếng cào cửa im bặt.

Lâm Quát chất vấn bằng giọng điệu chẳng mấy bình thường: "Anh muốn làm gì?"

Hai nữ sinh không hẹn cùng nhìn khoá vào cửa gỗ, đôi bên cách một tấm cửa đều im lặng nửa ngày, lâu sau mới truyền đến tiếng Lương Tư Hồng cười khẽ: "Lâm Quát, cậu thực sự rất mạnh, nếu cậu có thể sống sót ra khỏi phó bản này, tôi tin chắc cậu sẽ trực tiếp từ kẽ hở Vây Thành đến được khu thành trên.

Lâm Quát không rảnh nói nhảm với Lương Tư Hồng, từ lúc xuống dưới cậu vẫn luôn chú ý nghe ngóng động tĩnh tầng hai, xác định mình không hề nghe nhầm, tiếng loạt xoạt trên đó đang ngày càng tăng thêm.

Nghe được giọng của Lương Tư Hồng, Lý Nhất Nam vội vàng nói: "Mau mở cửa! Hiện tại tầng hai vẫn chưa phát hiện chúng tôi xuống đây, anh còn đợi…"

Nói được nửa chừng, Lý Nhất Nam bỗng nhiên im bặt, một loại suy đoán không mấy tốt đẹp xoay chuyển trong đầu cô.

Nhưng Lương Tư Hồng đã khẳng định suy đoán đó: "Thực có lỗi, tạm thời tôi không thể mở cửa cho mọi người."

Tiểu Vũ phẫn nộ đập cửa: "Anh điên rồi! Mọi người đã giao hẹn cẩn thận! Lâm Quát tới tầng ba tìm manh mối, tôi và Lý Nhất Nam ở tầng hai câu kéo thời gian, anh dựa vào cái gì nói đổi ý liền đổi ý! Anh lúc đó đã vỗ ngực cam đoan thế nào, con mẹ nó anh đều quên hết sao?! Con mẹ nó anh có phải là đàn ông hay không, đồ hèn, anh là đồ hèn!"

Lâm Quát đưa mắt ra hiệu cho Lý Nhất Nam, muốn cô ngăn Tiểu Vũ lại, vật ở tầng hai đang dần thức tỉnh, tiếng đập cửa và tiếng chửi rủa vang vọng như thế khó đảm bảo không hấp dẫn bọn chúng tới.

"Tôi không nói muốn đổi ý, tôi chỉ tạm thời không thể mở cửa thôi." So với sự nhớn nhác bên này cửa, ngữ điệu Lương Tư Hồng bên kia lại không hề gấp gáp như vậy: "Tôi ở tầng một có phát hiện, phát hiện này đối với tôi rất quan trọng, đồng thời cũng liên quan đến việc muốn mở cửa cho mọi người hay không."

"Là… cái gì?" Lý Nhất Nam hỏi.

Lương Tư Hồng: "Lâm Quát, chúng ta trao đổi manh mối đi."

Lý Nhất Nam không khỏi hướng ánh mắt về phía Lâm Quát.

Lâm Quát: "Tránh ra đi." Nói xong chỉ chỉ cửa.

Toàn thân Lâm Quát đều tản ra ý lạnh, Lý Nhất Nam theo lời mau chóng lùi về phía sau, bất chợt nhớ ra điều gì, lại tiến lên kéo lấy Tiểu Vũ đang đứng ngay sát cửa.

Hai nữ sinh vừa lui, Lâm Quát nhấc chân, đạp ngay một cước.

Rầm—

Lâm Quát dáng cao, một cước này vừa vặn đá vào khóa cửa. Lương Tư Hồng đầu bên kia nhất thời không đề phòng, màng nhĩ ong ong chấn động theo cánh cửa.

Lương Tư Hồng cắn răng: "Lâm Quát!"

Lâm Quát: "Tôi không thích người khác gạt tôi." Cậu đạp xong một cước, hoàn toàn tỉnh táo nói với Lương Tư Hồng: "Còn có, manh mối của anh tôi không hứng thú. Anh không mở cửa, tôi liền kéo anh cùng chết theo."

Lương Tư Hồng rủa thầm, tên điên!

Còn chưa chửi rủa xong, cửa gỗ rắn chắc lại nhận thêm một cú đạp mạnh. Lương Tư Hồng hết cách rồi, e sợ hỏng khóa cửa sẽ không ngăn được vật kia, anh ta chỉ còn đường mở khóa.

Cửa vừa hé mở, cước thứ ba của Lâm Quát đạp ngay trên mặt anh ta, Lương Tư Hồng lập tức lảo đảo hộc máu mũi. Ba người thuận tiện tiến vào, Lâm Quát nhanh chóng chốt trái cửa, ngay sau đó ngồi khoá trên người Lương Tư Hồng vẫn chưa kịp bò dậy, tung ra một đấm.

Lương Tư Hồng nổ đom đóm mắt.

Lý Nhất Nam sợ Lâm Quát đánh chết anh ta, cô còn nhớ rõ quy tắc Vây Thành, xuất phát từ suy nghĩ cho Lâm Quát, lúc này liền tiến lên can ngăn.

"Tôi hiểu rõ." Lâm Quát thu tay, cậu ngồi trên người Lương Tư Hồng, từ cao nhìn xuống anh ta: "Anh cào cửa muốn đuổi chúng tôi đi, khiến tôi ngẫm nghĩ lí do." Chưa đầy hai giây, Lâm Quát khinh bỉ nói: "Manh mối anh biết là "bên kia" gϊếŧ không chết, có người tấn công sẽ khiến bọn chúng nổi điên, anh muốn để chúng tôi thực sự chết dưới tay "bên kia" nhằm xoa dịu cơn điên của bọn chúng."

Lương Tư Hồng nghẹn một cục máu trong cổ họng, khó khăn nói: "Khụ khụ… cậu… cậu đã biết… còn hỏi tôi làm gì!"

"Tôi không phải đang hỏi." Lâm Quát nói: "Tôi chỉ muốn nhìn xem liệu anh có cảm thấy hổ thẹn hay không."

Lương Tư Hồng bật cười, thẳng thừng tháo bỏ dáng vẻ nhã nhặn giả tạo, vò đã mẻ không sợ vỡ nói: "Vì sống sót, tôi… khục… tôi cớ gì phải hổ thẹn. Lâm Quát, cậu rất mạnh, nhưng người như cậu không thích hợp với Vây Thành. Nếu cậu không hiểu được cách làm của tôi, cho dù cậu qua được ⟨Kẻ xâm nhập⟩, sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay người khác."

Lâm Quát: "Quản tốt chính mình đi."

Cậu dứt lời liền đứng dậy, duỗi tay chỉnh lại vạt áo xộc xệch. Lý Nhất Nam thấy ẩu đả kết thúc, xác định Lâm Quát không bị thương mới sốt sắng nói: "Vật ở tầng hai gϊếŧ không chết? Vậy tôi và Tiểu Vũ chẳng phải đã hoàn toàn chọc điên bọn chúng, bọn chúng sẽ phá cửa…"

Chưa nói xong đã có tiếng đập cửa "rầm rầm rầm", là do kẻ nào làm khỏi cần nói cũng biết.

Lâm Quát nhìn cánh cửa kịch liệt rung động, tinh thần tỉnh táo hơn bao giờ hết, thực ra đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần. Vừa rồi hai cước của cậu phá hỏng quá nửa chốt cửa, hiện tại cậu không dám chắc nó còn đủ khả năng ngăn chặn bên kia hay không.

"Đùng" một tiếng, tay nắm cửa có dấu hiệu nới lỏng, thần kinh đám người đều căng chặt, bọn họ khó mà tưởng tượng nếu cửa bị phá vỡ sẽ là một trận luyện ngục thế nào.

Lâm Quát nhìn chằm chằm cánh cửa không rời, tay nắm kim loại giờ đã lung lay sắp rụng. Mỗi một nện từ bên kia đều khiến đinh ốc ở trong nhô ra từng đoạn, xoắn ốc thậm chí còn lôi theo cả thịt gỗ màu vàng nâu.

Cậu nhìn mảnh gỗ vụn dính trên xoắn ốc, bất chợt nói: "Bọn chúng không xông vào đâu."

Dứt lời, Lâm Quát xoáy đinh ốc để nó khảm sâu vào cửa gỗ, xong xuôi khom người nắm lấy chùm chìa khoá trong tay Lương Tư Hồng, một chùm này thực sự có rất nhiều chìa, cậu kiên trì thử từng cái một nhằm mở khoá cửa phòng ăn, khoảnh khắc ấy vận may rốt cuộc để mắt tới cậu, chỉ thử đến chìa thứ ba đã thành công, cậu lập tức mở rộng cánh cửa: "Vào rồi nói."

Ba người tiến vào phòng ăn, Lương Tư Hồng nằm một hồi trên mặt đất, chờ cơn đau thuyên giảm mới đứng dậy theo vào.

Ba người thẳng thừng bỏ qua anh ta, Lâm Quát cất chìa khóa vào túi: "Đêm thứ năm, tất cả chúng ta đều đợi ở phòng ăn."

Lý Nhất Nam nghe được lời này mừng muốn khóc, có điều vẫn không dám tin hỏi: "Đại lão, ý anh là, đêm thứ năm chúng ta đều sẽ an toàn sao?"

Lâm Quát gật gật lại lắc đầu, cậu ý thức được mình sắp nói rất nhiều, cậu bỏ ra chút thời gian điều tiết bản thân, xong xuôi nhìn Lý Nhất Nam: "Muốn nghe tôi nói thẳng, hay là gợi ý cho cô?"

Cậu còn nhớ rõ Lý Nhất Nam từng nói cần rèn luyện tư duy.

Tâm muốn biết đáp án của Lý Nhất Nam đã sớm không kiềm chế được, nhưng khi thấy sắc trời tối tăm ngoài cửa sổ, đắn đo chốc lát vẫn lựa chọn cách sau, đêm dài đằng đẵng tốt hơn nên dành chút thời gian di dời lực chú ý.

Tiểu Vũ trải qua một đêm kinh hãi, bấy giờ ngồi trong phòng ăn yên tĩnh ngược lại suy sụp tinh thần, úp mặt xuống bàn bật khóc, cô đã không còn dư sức mà nghe Lâm Quát phân tích, cho nên bất luận cậu dùng cách nào vạch trần sự thật cũng không còn quan trọng đối với cô.

Về phía Lương Tư Hồng, Lâm Quát tịch thu nhân quyền của anh ta.

"Được." Lâm Quát rất tình nguyện với lựa chọn của Lý Nhất Nam, như vậy cậu có thể nói ít đi rất nhiều: "Trong kết cấu phong thuỷ, nhà cửa cấm kỵ hành lang. Ngay cả có hành lang cũng không được vượt quá hai phần ba chiều dài phòng ốc, nếu không chẳng khác gì cắt đôi ngôi nhà, đây là kết cấu cực xấu."

Lý Nhất Nam nghe được tim phổi đều phát run, không rõ lời này của Lâm Quát là có ý gì.

"Hành lang biệt thự đã phạm vào cấm kỵ điển hình, vì vậy khiến chúng ta có cảm giác không thoải mái, nhưng những vật kia thì không. Ngoài kết cấu ra, nội thất cũng cần chú trọng, người bình thường sẽ không dùng gỗ lim tơ vàng để chế tạo cửa." Lòng bàn tay Lâm Quát còn dính vài mảnh gỗ vụn, đó chính là gỗ lim tơ vàng, cậu chìa tay cho Lý Nhất Nam xem.

Lòng Lý Nhất Nam thắt lại: "Vì… vì sao?"

"Gỗ lim dùng để làm quan tài." Lâm Quát nhắc lại: "Chúng ta là kẻ xâm nhập."

Lý Nhất Nam xiết chặt cổ họng, nhìn ra cửa phòng ăn: "Cho nên… đây là nơi ở của quỷ, chúng ta đã xâm nhập vào nơi ở của quỷ."

Lâm Quát rút tay về: "Cô có thể coi biệt thự như một cỗ quan tài khổng lồ, bọn chúng sẽ không làm hỏng nắp quan tài của chính chúng, cũng sẽ không phá hoại đến nơi phong thuỷ tụ âm khí như thế này. Hiện giờ chìa khoá đã trong tay chúng ta, chúng ta cứ việc đợi ở phòng ăn cho đến khi phó bản kết thúc."

Lý Nhất Nam rốt cuộc thở phào, kém chút bị Lương Tư Hồng phá tan tia sáng thắng cuộc thì lại một lần nữa được chiếu rọi, cô nhìn thoáng qua vân gỗ đào trên cửa: "Đại lão, nhưng trước đó anh từng nói, gỗ đào chấn quỷ tà mà? Tôi không hiểu, đến cùng là biệt thự tụ quỷ hay chấn quỷ."

Lâm Quát phức tạp liếc qua Lương Tư Hồng: "Đây chính là lí do phó bản hai sao."

Lương Tư Hồng không nhịn được: "Có ý gì!"

Lâm Quát nói: "Vân gỗ đào, kiếm gỗ đào, bình tro cốt, thứ này khiến chúng ta hiện hình nên không đề cập tới, trọng điểm là kiếm và vân gỗ đào, bằng sức mạnh của bọn chúng sẽ có cả vạn cách gϊếŧ chết chúng ta, vì sao hết lần này đến lần khác chỉ dùng kiếm gỗ đào? Vật này rõ ràng là đạo cụ chống lại bọn chúng, mà bọn chúng lại dùng đối phó với chúng ta, vì sao?"

Lý Nhất Nam gãi đầu gãi tai vẫn không nghĩ ra là vì sao, ngược lại Lương Tư Hồng nháy mắt mặt mũi trắng bệch.

Lâm Quát nhàn nhạt nói với anh ta: "Cố ý đánh lạc hướng, khiến chúng ta tự nghĩ chính mình là quỷ. Đừng quên, phó bản yêu cầu sống sót năm ngày, không chỉ là thân thể sống sót mà còn là tinh thần sống sót, nếu anh đã tự cho mình là quỷ, như vậy anh cảm thấy anh còn sống hay không?"

Trong [Tập châm ngôn] có viết, "Giác quan không lừa gạt con người, lừa gạt con người chính là khả năng phán đoán". Mặc dù những manh mối tìm được liên tục đánh lừa Lâm Quát, nhưng từ đầu đến cuối cậu luôn vững tin mình là người sống thực sự, cậu không đánh mất phán đoán của chính mình.

Lý Nhất Nam ngớ ra.

Lương Tư Hồng run run: "Không, không thể nào…"

Lâm Quát liếc nhìn anh ta, chậm rãi nói ra phát hiện khi ở tầng ba: "Vì sao piano khắc chữ, quản gia tẩy não Tiểu Vũ, còn chưa nghĩ ra sao? Lừa gạt anh là quỷ, sau đó đánh cắp tên của anh, để anh mãi mãi bị giam trong phó bản."

"Bên kia" muốn đuổi bọn họ tới tầng ba chính là vì muốn cướp đi tên của bọn họ.

Lương Tư Hồng khổ sở ôm đầu, tuyệt vọng nói: "Không đúng, nếu là vậy thì tại sao không có tên của Lý Nhất Nam! Chẳng lẽ bọn chúng ghét bỏ tên cô ấy sao!"

"À." Lâm Quát không để tâm Lương Tư Hồng nói gì, ngược lại hỏi: "Còn nhớ rõ mình tên là gì không?"

Lương Tư Hồng như bị sét đánh, mấp máy môi: "Tôi… tôi còn nhớ, tôi tên, tôi tên là…"

Leng keng—

Âm thanh máy móc chợt vang lên giữa không trung: "Người tham dự Lâm Quát phá giải hoàn toàn ⟨Kẻ xâm nhập⟩, phó bản chuẩn bị kết thúc. Lập tức thống kê kết quả, ước tính 10 giây…"

Cùng lúc đó, một bảng thông số lơ lửng xuất hiện trước mắt đám người:

[Phó bản: ⟨Kẻ xâm nhập⟩

Độ khó: Hai sao

Người chơi tham dự: Lương Tư Hồng *3 (Gần tử vong)

Trần Cảnh Kiện *2 (Đã tử vong)

Trương Mộng Nam *2 (Sống sót)

Hạ Tâm Vũ [Người mới] (Sống sót)

Lâm Quát [Người mới] (Sống sót)

Vương Miểu [Người mới] (Đã tử vong)

Chu Hải [Người mới] (Đã tử vong)

Thông số điểm tích lũy: Trương Mộng Nam ×200 điểm tích lũy (Ban thưởng phó bản)

Hạ Tâm Vũ ×200 điểm tích lũy (Ban thưởng phó bản) ×100 điểm tích lũy (Ban thưởng tân thủ)

Lâm Quát ×200 điểm tích lũy (Ban thưởng phó bản) ×100 điểm tích lũy (Ban thưởng tân thủ) ×200 điểm tích lũy (cộng thêm MVP*)]

*MVP: Chỉ người chơi có cống hiến nhiều nhất

Lâm Quát đứng hình phút chốc, ánh mắt cấp tốc rơi xuống người Lý Nhất Nam, cô hơi ngượng ngùng nói: "Thực có lỗi… tên thật của tôi là Trương Mộng Nam, "bên kia" đúng là đã gọi tên tôi, ngay trong buổi chiều đầu tiên, bởi vì gọi tên thật nên tôi đã không nói cho anh biết. Đại lão, tôi… tôi không muốn gạt anh, giả làm người mới chỉ là một cách để tôi có thể sống sót, anh đừng trách tôi, làm ơn."

Lâm Quát rũ mắt.

A, lại bị lừa.



Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Quát: Phó bản kết thúc, tôi muốn một mình (Mặt lạnh lùng)

Thịnh Văn đỡ tim: Muốn ôm lấy nhóc streamer, nhưng hoảng quá!!!



Lần đầu tiên viết thể loại văn vẻ kiểu này, đối với mình kỳ thực rất thiếu kinh nghiệm, cũng không biết mình viết thế nào, tóm lại cảm ơn các tiểu thiên sứ đã ủng hộ, mình sẽ tiếp tục chăm chỉ! Cúi đầu + xoạc chân 180°!!!



Editor có lời muốn nói:

Tác giả lần đầu viết thể loại kiểu này, còn Chym lần đầu tự edit tự beta, chỉ muốn hỏi ae có thấy văn phong khó nuốt hay mắc lỗi gì khác khum? Để Chym rút kinh nghiệm cho phó bản sắp tới.

Còn nội dung truyện thì Chym bám cực sát rồi nên ae yên tâm.

Đa tạ ae!

~~~