Thậm chí còn mua chuộc không ít người trong tộc ủng hộ người bác cả này mà cha mẹ cậu không biết, đuổi người con trai duy nhất của gia chủ đời trước là cậu ra khỏi nhà họ Quý, đồng thời cũng đóng băng tài khoản có liên quan đến tài sản của nhà họ Quý.
Bốn tên côn đồ cầm đầu lập tức liên lạc với người thuê: 【 Mày lừa bọn tao hả? Cậu ta nói cha mẹ cậu ta chỉ mất tích chứ không xảy ra chuyện, đến lúc đó cậu ta xảy ra chuyện thì liệu bọn tao còn yên ổn không hả? 】
Người thuê: 【 Cậu ta nói gì các người cũng tin sao? Xử lý xong người rồi làm xước mặt, giữ mạng chó nó lại rồi giao cho chúng tôi, đến lúc đó người chết trong tay chúng tôi thì không liên quan đến các người, tiền các người vẫn lấy. 】
Tên cầm đầu nghe thấy thì mắt này lập tức sáng lên, ngẩng đầu nhìn lại, nhưng cũng chính là lúc lơ là này, không biết từ lúc nào đối phương đã đến gần, đột nhiên cầm thứ gì đó xịt một vòng về phía họ.
Bốn người đau nhói ở mắt không nhìn rõ, đau đớn cúi lưng xoa mắt kêu la thảm thiết.
Quý An Lê nhân cơ hội này liều mạng chạy về phía con hẻm, chạy về phía sau cũng không an toàn, ai mà biết có phải đã theo dõi cậu suốt dọc đường hay không, phía trước tối như vậy, nếu có phòng ngừa thì đã bao vây rồi.
Vậy thì chỉ còn cách đánh cược một lần nữa, đi qua con hẻm này thì phía trước bốn phía tám hướng thông thoáng rất dễ tìm cơ hội ẩn náu.
Nếu thực sự xui xẻo bị bắt, cậu còn một con đường sống cuối cùng.
Chỉ là nếu không đến bước đường cùng, cậu không muốn tìm đối phương.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã, l*иg ngực Quý An Lê phập phồng dữ dội, vận động quá mức đối với một Omega yếu đuối bẩm sinh không có tinh thần lực như cậu là một thử thách.
Cậu cố gắng kiềm chế trái tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, cuối cùng trốn vào đống đồ tạp nham trong một con hẻm.
Quý An Lê đè hơi thở mình xuống thấp nhất, cậu nghĩ tới Quý Thần Hạo tàn nhẫn, không ngờ rằng cậu ta đã cướp Văn Trăn rồi còn muốn hủy hoại cậu hoàn toàn, diệt cỏ tận gốc.
Nghĩ đến những chuyện Quý Thần Hạo đã làm với mình ở kiếp trước cũng không khó hiểu, đối phương rất hận cậu.
Trong màn đêm, mọi âm thanh dường như đều có thể khuếch đại, Quý An Lê lắng nghe những âm thanh hỗn loạn cuối cùng từng bước tiến lại gần, tiếng bước chân nối tiếp nhau, như thể giẫm lên trái tim cậu.
Vẫn là... không thể trốn thoát sao? Thực sự phải dùng con đường cuối cùng sao?
Ngay khi Quý An Lê nhìn qua khe hở của đống đồ tạp nham nhìn thấy bốn người căng thẳng đến cực độ dừng lại cách đó mười bước, đột nhiên trước mắt cậu tối sầm lại, cậu dùng hết sức lực toàn thân để kìm nén tiếng động phát ra nơi khóe miệng.
Toàn thân xương cốt trong nháy mắt này như được tái tạo lại, đợi khi cậu mở mắt ra lần nữa, không thể tin được nhìn thấy một sức mạnh quen thuộc đang bao quanh lòng bàn tay.
Cùng lúc đó, không biết có phải bên này có động tĩnh truyền ra hay không, bốn tên côn đồ vốn đã ở rất gần từng bước tiến lại gần.
Ngay lúc này, Quý An Lê rơi vào trạng thái bối rối, lực lượng quen thuộc quanh quẩn trong lòng bàn tay, đó là thứ mà chỉ những chữa trị sư mới có thể sở hữu.
Nhưng sao bây giờ cậu lại có thể sở hữu năng lực này được?
Rõ ràng là ở kiếp trước sau khi Quý Thần Hạo tiêm thuốc gen cải tạo cơ thể cậu ở tầng hầm ngầm, cậu mới có thể sở hữu nó được, nhưng kiếp này mọi thứ vẫn chưa bắt đầu, sao cậu lại... sở hữu năng lực chữa khỏi sớm như vậy?
Hay ngay từ đầu đã là năng lực chữa trị cấp 3S cao nhất?
Ngay lúc này, bốn tên côn đồ đứng yên trên đống đổ nát trước mặt cậu.
Một trong số chúng đột nhiên khom lưng, nghiêng đầu nhìn qua khe hở, ác ý trêu chọc: "Ồ tệ quá, bị bắt rồi nè."
Quý An Lê ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tên côn đồ, trong bóng tối, cậu nắm chặt lòng bàn tay, không những không sợ hãi, ngược lại cậu còn nở nụ cười.
Tên côn đồ đứng gần nhất nhìn thấy nụ cười này thì ngây ra: Cậu ta bị dọa điên rồi à? Lúc này mà còn cười được?
Tên cầm đầu không nhìn thấy, liền kéo tên đang cản đường ra, huýt sáo một tiếng, đắc ý lật chiếc thùng che trên đầu Quý An Lê, vươn tay túm lấy cậu: "Thì ra là ở đây, nhưng..."
Gã còn chưa nói hết lời thì động tác của gã đột ngột dừng lại.
"Đại ca, anh làm gì vậy?" Khi tên côn đồ khác vừa dứt lời, thì tên đại ca trước mắt đã bị đẩy ra, tên đại ca có tinh thần lực cấp A nhưng chỉ bị đẩy nhẹ như vậy thôi thì đã ngã xuống.
Ngay sau đó, ba tên còn lại bị một luồng sáng màu xanh lam từ lòng bàn tay của Quý An Lê tấn công, lập tức ngã xuống đất.
Quý An Lê nhìn bốn người ngã xuống đất không thể nhúc nhích mặc cho người ta chém gϊếŧ, khẽ cười trong đêm tối.