Người phụ nữ nhìn Hào cất mảnh vỡ giấc mơ chỉ biết thở dài. Còn có cô gái nhỏ bé được người phụ nữ dìu theo, dù sợ sệt nhưng mắt cô vẫn chăm chú vào chỗ viên đá được cất đang tỏa ra ánh sáng. Đột nhiên có tiếng đổ vỡ từ xa vọng đến, Hào chậc một tiếng, có vẻ chỗ điều khiển kia bị phá sập rồi. Không chờ mọi người phản ứng, trong phòng liền tràn ngập sắc đỏ với âm thanh báo động. Từ trong hư không vọng đến tiếng thông báo: "Lên trực thăng rời khỏi đảo!". Ngay lập tức Hào kéo Thịnh đi, Kiên cũng hô lên một tiếng chạy.
Cả tầng nhấp nháy trong ánh đèn đỏ, những con thuỷ quái bơi xung quanh trong hoang mang, chúng đâm lung tung va vào nhau. Có một con lướt qua mọi người, trong đuôi nó đều là những khuôn mặt người kia. Rồi lại từng con bơi vào hố, chúng cứ thế đâm vào chỗ căn phòng mọi người vừa đứng, chỗ đó dần chìm trong ánh đỏ kỳ dị.
Ác mộng đáng sợ nhất là lúc người nằm mơ sắp tỉnh dậy, vào khoảnh khắc đó hoặc là người ta bàng hoàng thức dậy không ngủ nữa, hoặc là người ta an tĩnh lại ngủ tiếp không bao giờ dậy nữa. Lúc này Thịnh cảm nhận được rõ ràng điều đó, bọn quái vật dị dạng nhiều vô kể, cứ đi một bước lại xuất hiện một con. Vì thang máy không sử dụng được nên mọi người phải đi thang bộ lên trên. Quá đáng một điều là thang bộ được thiết kế theo kiểu song song, lên được một tầng mọi người lại phải phải sang khu khác để đi lên.
Từ tầng chín lên tầng bốn gian nan vô cùng, mọi người chạy không nghỉ, Thịnh cầm dao chém loạn lên bất kể thứ gì nguy hiểm ở phía trước. Có đôi tầng, dù trong khung cảnh nhấp nháy ánh đỏ, cậu vẫn nhận ra trong nước có máu, có thể cách đó một đoạn có người đã hi sinh rồi. Cậu cảm thấy thương tiếc cho người xa lạ đó, thầm cảm ơn họ vì nhờ vậy nhóm người bên cậu mới dễ dàng lên trên hơn.
Ở tầng bốn vậy mà đón chờ nhóm người lại là cô gái đã bị đâm chết kia, đúng hơn là một thứ quái vật. Chỉ có phần đầu cô ta mọc ở trên vai phải, ánh mắt cái đầu âm u với lòng đen rung rung, cả cơ thể to lớn đen xì căng cơ ra, hơn hết cái đầu chính của cơ thể như đầu của người người hành tinh không có mắt mũi chỉ phát triển ở cái miệng nham nhở. Dưới chân quái vật đã là hai cơ thể bị đứt lìa do bị cắn rất mạnh. Một người đàn ông ôm lấy khẩu shotgun đang đứng gần đó, cổ anh ta nổi đầy gân máu lan dần ra.
"..." Người đàn ông thấy nhóm người, mấp máy khẩu hình miệng cũng không còn rõ ràng.
Anh ta sắp bị biến thành xác sống vẫn chạy đi nhanh chóng. Có lẽ biết mình sắp chết, tâm lý liền trở nên điên cuồng, không cam lòng, anh ta chĩa nòng súng về phía nhóm người bắn. Dù đạn dưới nước tốc độ không nhanh, theo lý thuyết còn không gây ra sát thương, mọi người đều tránh được. Nhưng mà viên đạn bị lạc bắn ngược lại sượt qua chân Thịnh khiến cậu ngã sấp mặt.
Đúng lúc con quái vật đập nát người đàn ông cầm súng, nó lao tới chỗ Thịnh. Người phụ nữ nhanh chóng kéo cậu dậy, cô gái tóc ngắn không biết đã chạy đi từ lúc nào. Hai người Kiên và Hào cản lại sự tấn công của con quái vật nhưng nhanh chóng bị nó hất văng đi, người phụ nữ chống cự yếu ớt trước nó. Tình hình càng lúc càng xấu đi, Thịnh lấy súng chỗ xác người đàn ông vừa nãy, cậu bắn vào cái đầu cô gái trên vai khiến con quái vật bị lui lại. Do không có kỹ thuật sử dụng súng nên cậu cũng bị làm cho đau tê cả người, con quái vật rít gào, Hào đã đến chỗ cậu liền hướng súng lên trần bắn làm gạch đá rơi xuống cản lại thứ kia.
Mọi người hết sức bình sinh chạy đi lên tầng. Mắt thấy cô gái tóc ngắn loay hoay trên bức tường ngoài hành lang, thang máy ở phía trước rồi nhưng không đủ cho tất cả mọi người cùng vào, đành để hai người con gái đi trước dù Thịnh không cam tâm lắm đối với cô gái tóc ngắn. Lúc định quay đi, cửa thang máy vừa mở ra, vô số cẳng tay giống như bị ép trong đó giờ được vươn ra kéo hai người kia vào. Người phụ nữ theo phản xạ lùi lại nhanh chóng, người con gái vẫn đứng trước chắn cho chị, cô gái bị kéo vào trong thì uỳnh một tiếng thang máy rơi xuống trước mắt mọi người. Sự việc bất ngờ này khiến người phụ nữ phải ngã ngồi xuống, chị ta bủn rủn chống rìu đứng lên. Bảo sao cô Thịnh thấy Kiên với Hào lại đứng trước chặn cậu lại.
Lên tầng một, ánh mặt trời vẫn xuyên qua tầng lá cây chiếu xuống khu phế tích, Thịnh cảm tưởng như đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy nắng. Cảm giác ấm áp từ ánh sáng tự nhiên khiến cả người thoải mái hẳn. Trên này không có những xác sống dị dạng nữa, chỉ còn những mảnh phân ra của cơ thể, không hiểu sao cậu không còn sợ chúng nữa. Đi vào chỗ trung tâm, ở đây có một cặp trai gái nữa, người con trai kia nhợt nhạt sắp không trụ được nữa, một bên tay cậu ta đã bị cụt rồi.
Những cánh cửa cũ nát không thể chặn được lâu nữa đám mảnh xác sống kia, mọi người lo lắng bọn quái dị có thể sẽ lên đến đây mất. Ai cũng nhanh chóng tìm vật dụng để có thể lên trên mặt đất. Bọn họ thậm chí còn nhắm mắt làm ngơ có tiếng kêu cứu thảm thiết phía bên kia cửa căn phòng.
"Mưa à?" Thịnh lên tiếng.
"Hử?" Kiên nhăn mày nói: "Không phải! Chúng đang xuống đây."
Những cái đầu ốc sên khổng lồ ló xuống xuyên qua từng kẽ lá cây rừng, đuôi của chúng khiến cho đại sảnh chói sáng lấp lánh. Gương mặt vài người trong căn phòng ánh lên nỗi tuyệt vọng và buông xuôi. Trong lúc đó Hào và Kiên gật đầu với nhau rồi chia ra hai hướng cửa phòng, hai người cùng mở cửa ra cho những bộ phận xác sống kia tiến vào bên trong. Những người khác thấy vậy cũng hiểu ra chạy đi mở nốt hai cánh cửa còn lại. Đàn quái thú nhanh chóng đi xuống nuốt lấy mảnh xác vụn, có một con đớp trọn một xác sống nguyên vẹn không biết người nằm mơ xấu số nào đó. Mọi người vội vàng trèo lên thân tiên cá của đám quái thú, có thể thấy cây cối đang đung đưa bởi gió.
Đội cứu hộ đang ở đây, thấy nhóm người trèo lên liền nhanh chóng ra hiệu đưa đi. Thịnh nghĩ đến chàng trai bị cụt tay kia không biết ổn không, ngoảnh lại chỉ thấy cô gái đi cùng khóc nức nở. Hình như cô ấy đang cảm ơn Hào vì đã cứu giúp chàng trai. Cậu nghĩ anh ta thật khó hiểu, nếu đi gϊếŧ người Hào chắc chắn sẽ không chớp mắt, nhưng nếu có thể lại đi cứu trợ người khác. Cậu ngồi lên trực thăng thở dài, cơ thể thả lỏng, mệt mỏi rã rời mà tựa vào Kiên.