Chương 4
Hãy giữ lấy những giấc mơ (...).
Không bao giờ bạn biết được khi nào mình sẽ cần đến chúng.
-CARLOS RUIZ ZAFON-
San Francisco
Tháng Chín năm 2006
Elliott 60 tuổi
Khi Elliott ra đến bờ biển thì đêm đã xuống từ lâu. Ông đậu xe trên lối đi và bước vào trong căn nhà xinh xắn theo kiểu Địa Trung Hải nơi ông đã sống từ ba chục năm nay. Ngay khi ông bước vào, thiết bị dò biết sự hiện diện đã lập tức tự khởi động hệ thống đèn chiếu sáng bên trong: một luồng ánh sáng màu xanh bồng bềnh tạo cảm giác như gian phòng đang chìm trong những gợn sóng.
Bác sĩ đi ngang qua gian khách và thư viện rồi vào đến bếp. Từ khi con gái ông chuyển tới New York, căn nhà trở nên trống trải và tĩnh mịch. Rastaquoère, con chó labrador già của ông, đã chết cách đây mười hai năm và ông đã chẳng hề thay thế nó bằng bất cứ vật nuôi nào khác, Elliott lấy từ trong tủ lạnh ra một chai vang trắng và rót cho mình một ly. Với cơn đau đang vò xé vùng thắt lưng, ông khó nhọc leo lên những bậc thang bằng kim loại dẫn lên tầng trên. Ông dừng lại vài giây trong phòng đầu giường và mở ngăn kéo bàn ngủ để lấy chiếc lọ đựng những viên thuốc mà ông vẫn không ngừng nghĩ đến suốt cả ngày.
Rồi ông bước ra mảnh vườn tiểu cảnh với một tầm nhìn tuyệt đẹp trông ra cảng du thuyền và vịnh.
Ông thích thú lắng nghe tiếng rúc quen thuộc của Wave Organ, một công trình kiến trúc đặc biệt nằm ngay đầu con đê chắn sóng nơi phát ra những âm hưởng ngẫu hứng do nhịp sóng biển vỗ vào những lòng ống.
Một thứ như thế chỉ có thể tồn tại ở San Francisco, ông vừa nghĩ vừa ngồi vào chiếc ghế bành cũ kết bằng vỏ liễu.
Từng đợt sóng lướt qua mặt khiến ông rùng mình. Cũng giống như buổi sáng, ông nhìn chín viên thuốc còn lại trong vỏ với vẻ vừa như bị thôi miên lại vừa như ngờ vực.
Ông hoàn toàn không biết nó được làm từ nguyên liệu gì, nhưng ông rất muốn thử lại thí nghiệm của ngày hôm trước. Thật ra mà nói, ông không hề tự huyễn hoặc mình: có thể những viên thuốc này chẳng hề có liên hệ gì với giấc mơ của ông đêm hôm trước.
Nhưng ông vẫn muốn thử lại...
Chậm rãi, ông đổ một viên thuốc ra lòng bàn tay và thoáng ngập ngừng.
Thế nếu đây là thuốc độc hoặc một trong những của nợ kỳ quặc có thể khiến ông bị mất trí thì sao?
Có thể lắm, nhưng suy nghĩ cho cùng ông có gì để sợ đâu? Dù sao đi nữa, ông cũng sắp bị căn bệnh ung thư khuất phục rồi.
Sớm một chút hay muộn một chút thì cũng thế thôi... ông vừa nghĩ vừa nuốt viên thuốc bằng một ngụm rượu vang.
Thoạt tiên, chẳng có gì xảy ra cả. Ông ngồi sâu vào trong lòng ghế bành và chờ đợi. Căn bệnh khiến cho ông cảm thấy mình già nua và cùn mòn.
Ông hồi tưởng lại diễn biến những giờ vừa qua, nghĩ tới quyết định đột ngột và xót xa rằng ông sẽ dừng phẫu thuật kể từ cuối tháng trở đi.
Một ngày tồi tệ, ông vừa nghĩ vừa nhắm mắt lại.
Rồi ông thϊếp đi...