Điện thoại reo lên, Phong Triết nhìn tên người gọi thì nhíu mày ấn từ chối. Giây sau, lại có cuộc gọi đến. Ngón tay anh đặt trên nút tắt, cuối cùng miễn cưỡng ấn nghe.
Không đợi anh trả lời, đầu bên kia điện thoại đã nói trước: “Triết?”
Anh “ừ” một tiếng.
“Anh đang ở cùng Lâm Vũ sao? Tôi có chuyện này cần nói.”
“Chuyện gì? Không quan trọng thì đừng nói. Phiền.”
Mẫn Nam im lặng vài giây để bình ổn tâm trạng mới nói tiếp: “Gặp đi. Anh đang ở đâu? Tôi đến.”
“Bệnh viện, phòng Vũ.”
Anh kết thúc cuộc trò chuyện, nhìn người đàn ông đang cố nén tuyệt vọng, khẽ nhắc nhở: “Mẫn Nam có chuyện cần nói, đang trên đường đến.”
Lâm Vũ gật đầu, thu lại hết vẻ mất mát chán đời vừa có, nhưng không tài nào gượng cười nổi, chỉ có thể giữ vẻ lạnh lùng.
Mẫn Nam đến nơi đã là mười lăm phút sau, vì vội vã cô chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, tất chân cũng không kịp xỏ. Cô biết tính quan trọng của chuyện này nên không dám chậm chễ.
Lâm Vũ nhìn thấy cô, đáy lòng lại thấy mất mát, hắn muốn mở miệng nhưng lời nói nghẹn ở cổ họng, đành gật đầu coi như chào hỏi.
Phong Triết chỉ nhìn lướt qua cô một chút rồi dời ánh mắt ngắm bầu trời đêm. Dường như cảm giác yên tĩnh đó sẽ giúp anh bình ổn những suy nghĩ trong lòng.
Mẫn Nam không biết phải mở lời thế nào, cô đặt quyển nhật kí lên mặt bàn.
“Cái này, có phải là của Tiểu Mẫn không?”
Nghe đến cái tên này, hai người đàn ông vội nhìn theo. Lông mày Phong Triết nhíu lại, anh lật trang đầu tiên, dòng chữ kia khiến lòng anh dâng lên bao nhiêu kỉ niệm trong quá khứ.
‘Lâm Mẫn’.
Không thể nào quen thuộc hơn, hai chữ này chính là do anh cầm tay nhóc con viết…
Phong Triết giữ vai cô nói, dường như đã không thể giữ được bình tĩnh: “Cô… quen Mẫn Mẫn sao? Bây giờ cô ấy đang ở đâu!”
Mẫn Nam hơi ngẩn người. Lần đầu tiên cô thấy anh kích động như vậy.
Hóa ra khi đối diện với cô, anh còn có loại biểu cảm này, không phải gương mặt lạnh nhạt hay chán ghét như bình thường nữa. Nhưng chỉ cần nghĩ đến anh vì một người con gái khác mà mất đi sự bình tĩnh, tại sao cô lại thấy khó chịu trong lòng?
Cô không phải một người bao dung, cô thừa nhận bản thân mình ích kỉ. Cô muốn anh yêu cô, ở bên cô, chỉ duy nhất với cô mà thôi.
Phải chăng người đến sau luôn là người thứ ba, luôn bị từ chối, luôn không có được hạnh phúc? Nếu được lựa chọn, cô nhất định ở bên anh từ khi mới bắt đầu. Nhưng, cô có thể lựa chọn sao?
“Mẫn Nam?”
Phong Triết cố kìm nén kích động trong lòng, dường như phòng tuyến cuối cùng đóng băng trái tim anh đang dần vỡ vụn. Trong lòng anh hiện giờ rất phức tạp, vừa vui mừng lại vừa sợ hãi, đã rất lâu anh chưa từng có cảm xúc như vậy.
Lâm Vũ không ngừng lật từng trang nhật kí, nơi đây ấp ủ bao nhiêu kỉ niệm tại quá khứ, cũng là tuổi thơ ấu của hắn.
Hắn từng có một đứa em gái rất dễ thương. Giọng hắn run run: “Tiểu Nam… Cuốn nhật kí, có phải là của em không?”
Dù kết quả xét nghiệm là không có huyết thống, nhưng hắn vẫn muốn hi vọng thêm lần nữa.
Mẫn Nam lắc đầu, nó không phải của cô: “Em vô tình nhặt được ở cô nhi viện. Thấy có vẻ rất quan trọng nên không vứt đi.”
“Em nói người bạn thích ăn kẹo hồ lô, chính là Tiểu Mẫn sao?”
“Vâng, nhưng em chưa từng gặp cô ấy.”
Khi trước, cô đến cái tên cũng không có đàng hoàng, do các dì ở cô nhi viện đặt cho cô là Tiểu Nam. Trong một lần chơi đùa, cô ngã vào một bụi cỏ, vì thế nhặt được cuốn nhật kí.
Cô đã tìm kiếm chủ nhân của nó rất lâu nhưng chỉ là vô ích. Những đứa bé như cô không phải sẽ luôn ở lại, có đứa được nhận nuôi, cũng có đứa tự bỏ đi, nhiều không nhớ nổi.
So với các bạn khác, cô học chữ rất nhanh. Chẳng bao lâu đã có thể đọc. Cuốn nhật kí gắn bó với cô nên cô đã sớm coi nó như một người bạn thân thiết dù cô chưa từng gặp chủ nhân của nó.
Cái tên Mẫn Nam cũng là do ghép từ Mẫn trong Lâm Mẫn mà thành.
Căn phòng chìm trong yên lặng, mỗi người một tâm trạng, muốn nói lại thôi. Mẫn Nam đưa địa chỉ Cô nhi viện cho Lâm Vũ rồi cùng Phong Triết trở về nhà.
“Áo, mặc vào.”
Cô nhìn anh lắc đầu. Cô không lạnh và cũng không muốn anh phải miễn cưỡng một việc mà anh không thích.
“Tôi không hỏi ý kiến cô.”
Phong Triết lạnh nhạt đưa cô áo khoác ngoài, cũng không nói thêm bất cứ lời nào. Sự im lặng có thể giúp anh bình tĩnh hơn.
Mẫn Nam quan sát gương mặt anh, cô không nhớ đã nhìn bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thể nhìn rõ được lòng anh.
“Triết, anh có biết cười không?” Câu hỏi như vậy, dù biết vô lí cô vẫn hỏi. Vì cô chưa từng thấy anh cười với cô.
Anh cười lên, chắc sẽ đẹp lắm nhỉ? Đáng tiếc…
Phong Triết không trả lời, dường như tâm trí anh hiện giờ không đặt ở nơi này.
“Anh yêu cô ấy nhiều vậy sao? Nếu… Cô ấy còn sống, anh sẽ chọn cô ấy đúng không?”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, tuy không nói nhưng thầm khẳng định đáp án trong lòng cô.
Bàn tay Mẫn Nam siết chặt mép áo, cô gượng gạo cười: “Tôi sinh xong, li hôn đi.”
Cô sẽ rời nơi đây, biến mất khỏi cuộc đời anh, thực hiện mong muốn của anh, mãi mãi không bao giờ gặp lại.