Chương 3

Mẫn Nam gượng cười. Cô không biết phải trả lời như thế nào. Khi ấy cả hai đều trong trạng thái không rõ ràng. Là lần đầu tiên nên ngoài đau cô không còn cảm giác gì khác. Chỉ mong chuyện đó có thể kết thúc thật nhanh, ai quan tâm có yếu hay không chứ?

Ông Phong tỏ ra chán nản vỗ trán thở dài: “Thôi xong, gen nhà tôi tốt như thế đến thằng con trai này thì bị đột biến gen. Thế là hết, hết rồi.”

Bà Phong bên cạnh đẩy nhẹ cánh tay ông: “Ông già, tôi nhớ ông có bạn làm đông y mà.”

“Ừ nhỉ!” Ông Phong cười hì hì, vỗ vai Mẫn Nam: “Con dâu ngoan, ba sẽ không để con phải chịu khổ đâu. Tin tưởng ba.”

“… . .” Mẫn Nam rơi vào trạng thái bất lực nghe bố mẹ chồng nói chuyện. Cô phát hiện, anh đúng thật là bị đột biến gen. Ba mẹ tươi vui như hoa mà lại sinh ra một tảng băng di động, thật lạ.

Cô vô thức nhìn xuống bụng mình nhủ thầm trong lòng. Con à, đừng như ba của con đấy, mẹ không muốn có thêm một tảng băng nữa đâu.

Bà Phong thấy cô chăm chú, đoán cô đang nghĩ tới việc con cái, bà cầm tay cô động viên: “Nam Nam, hai đứa vừa kết hôn, chưa có con cũng không sao, không cần gấp đâu.”

Mặt ông Phong hơi nhăn nhó: “Tôi gấp rồi.”

“Ông già lắm lời, giữ trật tự.”

“Ờ…”

Mẫn Nam im lặng nhìn ông bà. Hai người dù đã qua cái tuổi thanh xuân ngọt ngào nhưng tình cảm vẫn mặn nồng đằm thắm, thật khiến người ta hâm mộ. Giá như cô và anh có thể như thế thì tốt biết bao. Đáng tiếc, không phải vậy.

Kết quả, Mẫn Nam vì giấu ông bà Phong mà rời lịch khám sang hôm khác, được hộ tống về tận cửa nhà. Sau khi tiễn ba mẹ chồng về, cô lập tức cảm thấy đau đầu.

Cô ngồi khoanh chân trên ghê sofa, xung quanh xếp đầy những hộp to, hộp nhỏ, kiểu dáng khác nhau. Điểm chung duy nhất là trên mỗi hộp đều dán một dòng chữ.

Bổ dương tráng thận!

Dù cô đã cố gắng từ chối, giải thích thế nào, ông bà Phong cũng nhất quyết bắt cô cầm về, còn rất vui vẻ xách vào nhà giúp cô.

Mẫn Nam nhìn những thứ “đại bổ” xung quanh. Cô và anh, chắc chắn không thể dùng được nhưng vứt đi thì quá phí. Cuối cùng, cô giữ lại một ít thứ được coi là bình thường nhất, còn lại đều ủng hộ cho cơ sở y tế.

Bác sĩ trưởng vui vẻ nói với cô: “Cháu thật có lòng, những người đàn ông hơi “kém” về mặt đó sẽ biết ơn cô rất nhiều.”

Khóe môi Mẫn Nam giật giật, cô chỉ có thể gượng cười.

Tối hôm đó, ba mẹ nuôi của cô mời con rể và ông bà thông gia về nhà ăn một bữa cơm gia đình. Sau khi kết hôn anh luôn rất bận, không có thời gian rảnh rỗi. Lần này về, anh vô cùng miễn cưỡng.

Mẫn Nam chuẩn bị lúc lâu mới đi. Mỗi lần gặp ba mẹ nuôi, cô đều khẩn trương như vậy. Bởi vì mẹ nuôi vốn không hề thích cô.

Phong Triết dù gặp mặt ba mẹ vợ nhưng vẫn luôn giữ biểu cảm lạnh nhạt, thờ ơ. Vì thế, cả bữa cơm chỉ có tiếng nói tiếng cười của mấy ông bà thông gia.

Dùng bữa tối xong thì đã muộn, dưới thái độ ép buộc của ông Phong, anh miễn cưỡng ghé lại một đêm. Hai người ngủ ở phòng của Mẫn Nam hồi trước. Cô định qua phòng khác thì bị anh ngăn lại.

“Vợ chồng với nhau, nào có đạo lí chia phòng để ngủ?”

Mẫn Nam ngẩn người. Người ta nói, thói quen là một thứ gì đó rất đáng sợ. Cô vốn đã quen với việc chia phòng, dù không ở nhà vẫn vô thức mà duy trì thói quen này.

Anh đột nhiên hỏi: “Hôm nay cô đến phòng khám phụ sản?”

Cô lặng người nhìn anh. Phong Triết vắt chân ngồi trên giường, anh nở nụ cười vô cùng hiếm hoi với cô. Mẫn Nam không hề cảm thấy vui vẻ, cô chỉ có cảm giác lạnh buốt lan khắp cơ thể.

“Đứa bé không phải con tôi, tôi cũng không có ý định để nó được sinh ra.”

Mẫn Nam đứng chết lặng như người mất hồn. Cô biết, anh không hề có ý nói đùa. Phong Triết quan sát nét mặt của cô, ngoài hoảng sợ thì không còn biểu cảm gì khác. Anh thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Chỉ cần cô yên phận, đứa bé sẽ bình an.”

Điều đó đã quá vạch giới hạn cuối cùng anh có thể nhẫn nhịn.

Trông vẻ mặt đau đớn của cô, anh có chút mềm lòng. Lí trí thôi thúc anh không nên để đứa bé tồn tại nhưng trái tim lại ngăn cản anh làm điều đó. Anh đứng giữa hai lập trường, bỏ hay là giữ? Anh không chấp nhận cái mũ xanh lớn này đội trên đầu, vậy tại sao anh còn cảm thấy phân vân? Anh cũng không biết nữa.

Mẫn Nam nhẹ nhàng thở phào. Hai chân cô như mềm nhũn, không tự chủ được mà ngã xuống sàn. Đối với cô, lời của anh không phải một lời cảnh báo, mà là lời hứa hẹn, nhất định sẽ thực hiện. Tuy không có gì tốt đẹp nhưng đủ khiến cô an tâm phần nào.

Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc li hôn, nói đúng hơn là cô kết hôn không phải là tự nguyện mà do bị bắt ép.

Khi cô còn ở cô nhi viện rồi may mắn gặp được ông Tiêu, ông thương cảm liền nhận cô làm con gái nuôi. Lần đầu tiên cô về nhà mới, thứ chào đón cô không phải cái ôm ngọt ngào của mẹ nuôi mà là một ánh mắt chán ghét.

Có một lần cô vô tình tỉnh dậy lúc nửa đêm, nghe thấy tiếng ông bà Tiêu nói chuyện bên ngoài phòng khách.

“Đang yên yên lành lành ông mang con bé kia về làm gì?”

“Nó rất đáng thương.”

“Đáng thương? Hay nó là con hoang của ông hả?”

“Bà nói linh tinh cái gì đấy?”

“Tại tôi không sinh được đứa con nào nên ông chê tôi rồi phải không? Hức hức…”

“Bà bé tiếng thôi, đừng làm Tiểu Nam tỉnh giấc.”

“Ông còn quan tâm nó nữa à? Tôi cứ không im lặng đấy.”

“Bà này!”

Mẫn Nam thu mình trong góc giường, ôm chăn ngồi cả đêm.

Cô luôn rất cố gắng học tập, cô cầm bảng điểm hạng nhất về khoe mẹ nuôi, bà không nhìn chỉ thờ ơ ừ một tiếng.

Cuộc hôn nhân này là do bà ép cô phải lấy. Vì muốn lôi kéo quan hệ với Phong thị, bà không ngại gả con gái cho người đàn ông không yêu cô, huống chi chỉ là một đứa con gái nuôi.

Ba nuôi ngăn cũng ngăn không nổi. Giấy chứng nhận kết hôn là do bà cầm, dù nhìn cô cũng chưa từng nhìn qua lấy một cái. Ngày đám cưới, bà chỉ nói với cô một câu: “Nếu dám ly hôn thì đừng có về cái nhà này.”

Mẫn Nam đợi đến khi nghe thấy tiếng thở đều đặn của anh mới lên giường, cố nằm gần mép giường cách xa anh một khoảng. Cô khẽ thì thầm: “Ngủ ngon.”