Chương 2

Lời nói nhẹ bẫng của anh như chiếc búa đập từng cái, từng hồi đau đớn lan tỏa trong tim cô. Mẫn Nam cảm thấy cổ họng khô rát, cô im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể nói ra hai chữ: “Xin lỗi…”

Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Phong Triết mới tiếp tục nhắm mắt lại.

Anh kết hôn với cô vốn không phải tự nguyện. Bị ép lấy một người mình không yêu, có ai mong muốn, có ai vui vẻ chấp nhận chứ? Từ khi kết hôn, anh chưa từng gọi cô một tiếng “vợ”. Một tiếng này gọi mới miễn cưỡng làm sao!

Anh và cô chỉ là vợ chồng trên mặt giấy tờ, có danh không phận. Nếu đã như vậy, cần gì phải giả vờ thân thiết, cần gì phải tỏ ra ân cần với nhau? Lúc có hai người, diễn kịch cho ai xem chứ?

Khi nghe cô nói cô có thai, anh không suy nghĩ liền ấn định đó không phải huyết nhục của mình.

Dù kết hôn nhưng hai người vốn chia phòng ngủ, anh chưa từng chạm vào cô. Vì thế, sinh linh trong bụng cô không thể nào là của anh. Cô nói đó không phải con anh, anh lập tức tin. Nhưng nếu cô nói cha nó là anh, anh khẳng định không bình tĩnh nổi.

Nuôi đứa con của người đàn ông khác, anh không đủ bao dung như vậy. Cũng chẳng có người đàn ông nào nhẫn nhịn đội cái mũ xanh lớn này. Chỉ cần cô yên phận, hai người tiếp tục cuộc sống lạnh nhạt như thường. Cứ như vậy thôi.

Tối hôm sau, ông Phong tổ chức tiệc. Mẫn Nam dù không muốn, vẫn bị lái xe hộ tống tới tận nơi. Ông bà Phong vui vẻ chào đón con dâu, dẫn cô đi giới thiệu một lượt với bạn bè thân thích.

Nhìn thấy con trai đang đứng cách đó không xa, ông Phong lập tức vẫy tay gọi lại. Ông không nhịn được mắng: “Vợ anh đến cũng không thấy nổi góc áo của anh! Anh làm chồng kiểu gì thế hả? Tôi dạy anh ăn anh học, giờ còn phải đợi tôi dạy anh cách yêu vợ à? Đi đi, dẫn Tiểu Nam theo.”

Phong Triết miễn cưỡng gật đầu, dưới cái nhìn chằm chằm của ông Phong, nắm tay cô bước đi. Mẫn Nam ngẩn người bước trong vô thức, bàn tay anh thật lạnh nhưng cô lại không hề muốn buông ra. Khi Phong Triết nói chuyện, cô không dám xen vào, chỉ đứng lặng một bên mỉm cười nhìn anh.

Đột nhiên vai đau nhói, cô vừa quay đầu đã bị mùi nước hoa nồng đậm xộc vào mũi. Mùi hương này… Cùng với vết son trên áo anh, không khác biệt nhiều. Mẫn Nam nhìn người phụ nữ đối diện, người bị va vào là cô, cô còn chưa kêu thì người ta đã dành vai người bị hại rồi. Cô ta nhíu mày ôm cánh tay nhăn mặt: “Cô không biết tránh ra hả?”

Cô khẽ cười: “Lưng tôi không có mắt, chẳng lẽ tiểu thư đây có?”

“Cô…!”

Mẫn Nam đang định nói tiếp thì bị giọng nói từ đằng sau làm cho nghẹn lời.

“Liễu tiểu thư muốn cô ấy xin lỗi, hay là quỳ xuống tạ lỗi?”

Liễu Thanh hơi nhướn mày, cánh tay buông xuống chống bên eo: “Xin hỏi Phong thiếu cô gái này có phải là… tình nhân của anh không?”

Mẫn Nam nhận ra ý mỉa mai rõ ràng trong lời nói đó, cô cúi thấp đầu nhìn sàn nhà.

Phong Triết lạnh nhạt trả lời: “Vợ của tôi.”

“À, lời xin lỗi của Phong thiếu phu nhân tôi nào dám nhận. Thôi thì tạ lỗi cũng được.”

Mẫn Nam lặng người, mang theo tia hi vọng mỏng manh cô hỏi ngược lại: “Anh thật sự muốn tôi quỳ xuống tạ lỗi sao?”

Anh im lặng không đáp, trên vẻ mặt thờ ơ ấy cô không tìm ra được một chút do dự hay quan tâm nào.

Mẫn Nam gượng cười yếu ớt, mặc kệ ánh mắt không thiện ý từ người phụ nữ đối diện, cô dứt khoát quay người bỏ đi. Không ngờ rằng, đuôi váy dài thướt tha đẹp đẽ thừa cơ hội thể hiện tác hại của nó. Mẫn Nam vô tình dẫm phải váy, cả người đột nhiên mất thăng bằng. Cô hoảng sợ nhìn mặt đất càng lúc càng gần, trong vô thức vội vàng ôm lấy bụng, chính là bản năng của một người mẹ.

Khoảnh khắc đó, một bàn tay ôm ngang eo cô, cả người cô như ngã vào l*иg ngực rắn chắc, mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn bên mũi. Bên tai là giọng nói quen thuộc mang theo ý trách mắng: “Phiền phức.”

Phong Triết bỏ tay ra, đồng thời không nói không rằng dùng lực vừa đủ đá vào đầu gối Liễu Thanh. Mẫn Nam nghe thấy anh nói: “Phu nhân, tạ lỗi này cứ vui vẻ chấp nhận.”

Cô ngẩn người nhìn anh không hiểu, sau đó vô thức nở nụ cười.

Chuyện xảy ra thu hút sự chú ý của nhiều người nhưng tất cả đều khoanh tay đứng nhìn. Bọn họ biết chuyện gì nên xen vào còn chuyện gì thì không. Đã không liên quan tới mình thì không nên rước phiền phức.

“Á…!” Liễu Thanh hét lên một tiếng chói tai, cô ta ngồi trên nền đất, vì đau mà khuôn mặt trở nên nhăn nhó: “Anh làm gì thế hả?”

Phong Triết “ừ” một tiếng có lệ, lạnh nhạt trả lời: “Tạ lỗi, như lời cô nói.”

“Nhưng…”

“Người sai không phải là cô sao?”

Liễu Thanh bị câu của anh làm cho nghẹn lại, ấp úng mãi không nên lời. Mẫn Nam mỉm cười bước theo chân anh, anh là đang bảo vệ cô sao? Một cảm xúc ấm áp mong manh nhẹ nhàng lan tỏa.

Phong Triết dừng lại quay đầu nói: “Hợp đồng hợp tác, hủy đi.”

“Phong Triết, anh…!”

“Cô nhiều lời quá rồi đấy.”

Liễu Thanh đã được người bên cạnh đỡ dậy, cô ta không cam lòng: “Ít nhất cũng phải cho tôi một lí do chứ?”

Anh lạnh nhạt đáp: “Lí do, tôi ngại bẩn.”

Liễu Thanh tức nghẹn mà không thể phản bác.

“Cảm ơn anh.”

Là vợ chồng, câu cảm ơn khách sao như vậy, Mẫn Nam thấy có chút miễn cưỡng lại thêm phần xa cách. Phong Triết “ừ” một tiếng nói: “Mặt mũi Phong thị.”

Chỉ vì mặt mũi, không phải vì cô.

Sáng hôm sau, Mẫn Nam một mình đi tới bệnh viện đã đặt hẹn trước. Đứng ngoài cửa phòng khám, nhìn người ta có vợ có chồng cô cảm thấy hơi chạnh lòng.

“Con dâu ơi!”

Mẫn Nam chưa kịp phản ứng thì ông bà Phong đã ở ngay cạnh mỉm cười với cô. “Con đi khám sao? Cảm thấy không khỏe chỗ nào? Tảng băng kia không đi cùng con à? Để về ta đánh mông nó.”

Tảng băng… Đánh mông? Khóe môi Mẫn Nam giật giật, cô mỉm cười không đáp. Bà Phong nhìn dòng chữ trên cửa, mày nhíu lại: “Tiểu Nam, sao con ở đây? Đây là phòng khám phụ sản mà. Hay con đi nhầm nơi rồi?”

Dẹp bỏ nghi ngờ, ông Phong tròn mắt thốt lên: “Con dâu, chẳng lẽ Tiểu Triết… Nó, nó bị yếu?”