- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hẹn Anh Một Giấc Mộng
- Chương 16
Hẹn Anh Một Giấc Mộng
Chương 16
Phong Triết tỉnh dậy trong cái mệt mỏi cả người ê ẩm, đầu nhức như búa bổ. Anh dựa lưng vào thành giường, nâng mắt nhìn xung quanh.
Cửa phòng mở ra, Mẫn Nam bước đến bên cạnh giường. Cô hỏi anh: “Khát nước không?”
Nhắc đến nước, anh mới cảm thấy cổ họng khô rát, khẽ gật đầu.
Mẫn Nam đưa cốc nước ấm cho anh rồi nói: “Ăn chút cháo đi.”
Phong Triết nhận lấy bát cháo còn nóng, chậm rãi ăn từng miếng nhỏ. Mẫn Nam không giục, yên lặng ngồi đợi anh.
Ăn xong cháo, Phong Triết đã cảm thấy đỡ hơn chút, anh vén chăn muốn xuống giường thì bị cô ngăn lại.
Mẫn Nam bắt anh nằm yên, kéo chăn trở về: “Anh vẫn chưa khỏe đâu, nghỉ thêm đi.”
“Tôi không sao.”
“Nằm yên.”
“Tôi còn có việc.”
“Nằm yên.”
Dù anh có nói gì, cô vẫn y hệt đáp một câu. Cuối cùng người bệnh đành nhận lệnh.
Mẫn Nam đợi anh uống thuốc rồi bưng bát ra ngoài. Phong Triết nhìn theo đến khi cửa đóng lại mới thu hồi ánh mắt.
Cô chính là thế, không phải cô của trước kia, không phải cô cẩn thận mọi thứ sợ làm anh khó chịu, mà đây là cô chân thực nhất.
Cô vốn nên là như vậy.
Phong Triết vô tình nhìn đến chiếc gương đặt đối diện, khuôn mặt chợt cứng đờ. Anh đang mỉm cười, một nụ cười ngây ngô trong sáng.
Người trong gương kia là ai?
Phong Triết nhìn chằm chằm gương một lúc, sau khi xác nhận đó chính là mình, trong lòng đầy phức tạp. Trông nụ cười thật ngốc.
Anh đâu có ngốc như vậy? Hay là do bệnh? Vậy bệnh thật nặng…
Phong Triết gọi điện thoại, nghe giọng Lâm Vũ hỏi thì trầm ngâm, lúc sau mới đáp: “Hình như tôi… Bị ngốc rồi.”
Vừa dứt lời, Phong Triết lập tức nghe thấy tiếng va đập gì đó từ bên kia điện thoại truyền tới.
Anh không hề biết rằng chỉ vì một câu nói của anh, diễn biến biểu cảm của Lâm Vũ thay đổi vô cùng đặc sắc. Đầu tiên ngẩn người, tự tát mình một cái kiểm tra là thực hay hư, tiếp đó bước chân loạng choạng va phải bàn nước uống, cuối cùng ôm bụng cười không dứt.
Một y tá nghe tiếng ồn liền chạy vào, nhìn cảnh này cũng ngẩn người theo. Hình như… Bác sĩ Lâm điên rồi!
Phong Triết lạnh lùng hắng giọng cảnh cáo: “Ngậm miệng.”
Lâm Vũ cố nén cười trả lời: “Tôi vẫn ngậm miệng đó thôi.”
“Cười vui không?”
“Vui… Vui tới chảy nước mắt, ha ha.”
Tút tút… Cuộc trò chuyện cứ như vậy mà kết thúc.
Phong Triết trầm ngâm nhìn gương thêm nửa ngày. Ông bà Phong đến thăm, vừa nhìn thấy con trai liền từ bỏ suy nghĩ hỏi han.
“Rất lâu tôi chưa nhìn thấy thằng bé như thế.”
“Vẻ mặt trông như thằng ngốc.”
“Thôi chết, bệnh nặng quá rồi…”
“Nam Nam, khổ cho con quá.”
Bà Phong đỡ cô ngồi xuống ghế sofa, cầm đồ ăn nhẹ trên tay cô ném cho ông Phong: “Con trai ông, ông đi mà chăm.”
Ông Phong dù bất mãn nhưng vẫn nghe theo. Nó lớn đầu rồi còn cần chăm sóc cái gì nữa chứ?
Bà Phong xoa tay Mẫn Nam, vừa muốn nói lại không biết có nên mở lời không, từng từ từng chữ đều cẩn thận, suy xét mới nói ra.
“Nam Nam này, ủy khuất cho con rồi.”
Mẫn Nam lắc đầu: “Không đâu ạ, chăm sóc Triết là việc con nên làm.”
“Không phải, ý mẹ là, hai đứa kết hôn đã ủy khuất cho con. Không cần giấu, mọi chuyện mẹ đều biết cả.”
Chuyện gì nên biết thì đã biết rồi.
Mẫn Nam trợn mắt nhìn bà, trong lòng thầm mỉa mai: “Con… Xin lỗi.”
“Không phải tại con, là do ba mẹ. Mẹ hỏi con, có thể trả lời thật lòng không? Con yêu Triết không? Tình cảm không phải là thứ có thể giả vờ trước mặt những người đã trải.”
“Con…” Mẫn Nam né tránh ánh mắt của bà, cô vò mép áo, không biết phải nói như thế nào.
Yêu? Nhưng anh không hề yêu cô, cô không muốn gượng ép để nhận về tổn thương.
Không yêu? Vậy tại sao trái tim cô vẫn sẽ khó chịu khi thấy anh bệnh chứ? Thầm lo lắng cho anh từng chút một.
Mẫn Nam chọn im lặng. Nếu bà đã nhìn ra hai người chỉ là giả vờ thì cũng biết tình cảm của cô đối với anh. Câu hỏi này có lẽ chỉ là để khẳng định lòng cô thôi.
Bà Phong yêu chiều xoa nhẹ đầu cô: “Nam Nam, mẹ chỉ chấp nhận duy nhất con là con dâu của mẹ, là vợ của Tiểu Triết. Người khác, mẹ không cần.”
Giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má, Mẫn Nam ôm chặt bà, dùng cái ôm minh chứng cho sự cảm động trong lòng cô.
Cô đang dao động. Cô nên rời đi hay là nên ở lại?
Ông Phong đưa đồ ăn xong không nán lại lâu, không xuống tầng luôn mà dừng lại nghe cuộc trò chuyện. Ông cũng như bà, rất quý Mẫn Nam, không chấp nhận bất kì ai khác bước chân vào cửa nhà này, dù là nửa bước chân cũng không được.
Một giờ sau, Lâm Vũ xách theo hộp y tế tới, còn lân la ngồi trò chuyện với ông bà Phong. Phải đến khi Mẫn Nam ám chỉ mới đi lên tầng.
Cậu ta bị ngốc rồi, hắn không muốn chữa bệnh cho kẻ ngốc!
Dù thế nào, Lâm Vũ vẫn bước vào phòng với nụ cười trên môi. Nhưng hắn không giữ nổi sự ưu nhã lâu, một giây sau lập tức ôm bụng cười không dứt.
“Phong, trông cậu không khác gì kẻ ngốc, ha ha. Đồ ngốc.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hẹn Anh Một Giấc Mộng
- Chương 16