Chương 15

Tí tách. Từng giọt mưa rơi xuống mái hiên, tiếng mưa rơi chậm rãi như một bản nhạc dạo nhẹ nhàng.

Mẫn Nam đứng bên cửa sổ ngắm trời mưa. Đám mây đen che lấp vầng trăng chiếm trọn cả bầu trời đêm.

Mưa rồi, anh có bị ướt không?

Lúc này, Phong Triết đang đứng dưới mái hiên công ty, vì ở lại để hoàn thành xong công việc nên bây giờ anh vẫn chưa về nhà. Nhân viên đã về hết, chỉ còn anh đứng trước trời mưa.

“Dự báo hôm nay có mưa, anh mang theo ô khỏi ướt.”

Mưa thật rồi, nhưng hắn không cầm theo ô.

Phong Triết nhìn trời mưa ngày càng nặng hạt, thở dài một tiếng cởϊ áσ khoác ngoài trùm lên đầu, ba chân bốn cẳng chạy nhanh đi, có vài phần vội vã.

Anh không sợ ướt, nhưng nếu dính mưa lâu anh rất dễ bị sốt. Không phải từ nhỏ đã vậy, là do trong quá khứ từng dầm mưa nhiều ngày.

Phong Triết chạy vào xe đã ướt đẫm áo ngoài, anh mở ngăn xe tìm khăn khô nhưng không có, đành mặc kệ lái xe.

Nghe lời cô, thì có phải sẽ tốt hơn không?

Mẫn Nam ngồi nhìn trời mưa tới ngẩn người. Đến khi hình dáng chiếc xe hiện rõ trước mặt mới hoàn hồn. Cô vội vàng chạy ra mở cửa.

Phong Triết đứng chờ sẵn, chậm rãi đi vào nhà. Mẫn Nam thấy anh bị ướt thì muốn trách mắng, không phải cô đã dặn trước sao?

Cuối cùng cô chỉ có thể thở dài lấy cho anh một cốc nước gừng.

Phong Triết nhìn cốc chằm chằm vẫn không giơ tay cầm lấy. Mẫn Nam hiếu kì nâng mặt anh lên, khuôn mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt lim dim vô định.

Cô đặt tay lên trán anh, cảm giác nóng bừng từ lòng bàn tay truyền đến. Anh dầm mưa tới sốt rồi.

“Triết?”

Nghe cô gọi, Phong Triết ngẩng đầu mê man nhìn cô, tựa như không hiểu lại như không biết.

Mẫn Nam bắt anh ngồi im trên giường, lấy khăn khô lau qua tóc cho anh rồi mới bắt đầu sấy khô.

Cảm giác nóng từ trong người lẫn cả máy sấy truyền tới làm Phong Triết khó chịu cựa quậy.

“Triết! Anh không ngồi im thì tôi sấy tóc kiểu gì?”

“Nóng.”

Mẫn Nam tức giận giữ đầu anh để nguyên. Phong Triết đột nhiên cầm lấy tay cô áp lên má, giống như túi đá mát lạnh làm dịu đi cái nóng trong người.

Mẫn Nam mặc kệ anh. Lúc này, anh không hề đáng ghét như bình thường, cô lại cảm thấy rất dễ thương.

Cô lấy một bộ quần áo mới trong tủ, bắt anh tự thay ra rồi cho vào máy giặt. Cô đặt chiếc khăn ướt lên trán anh, đứng dậy định ra ngoài.

Phong Triết mơ màng mở mắt, đột nhiên giữ cổ tay cô kéo lại. Mẫn Nam bị bất ngờ nên không kịp phản ứng, vô tình ngã lên giường, được anh ôm trọn trong lòng.

“Không được đi. Đừng để tôi ở một mình.”

Phong Triết coi cô là cái gối ôm chặt lấy, hơi thở nóng bỏng thổi lên cổ cô vừa ngứa vừa khó chịu.

Mẫn Nam đẩy nhẹ đầu anh ra rồi gỡ từng ngón tay nhưng vô ích. Anh như đứa trẻ sợ bị bỏ rơi, quyết giữ chặt hơi ấm cuối cùng bên cạnh nó.

“Triết?”

“Đừng đi. Tôi không muốn ở một mình.”

Cô gọi thêm vài tiếng anh vẫn đáp một câu trước sau như vậy. Mẫn Nam đành mặc kệ để anh ôm từ đằng sau, kéo tay anh ra khỏi bụng một chút.

Cô nhàm chán khắc họa khuôn mặt anh từng đường từng nét. Khi ngủ, anh thật sự yên tĩnh tới bình yên, không phải biểu cảm lạnh nhạt bình thường thể hiện. Khuôn mặt vì sốt mà trở nên mệt mỏi.

Mẫn Nam ma xui quỷ khiến ghé sát tai anh khẽ gọi: “Chồng… Ơi?”

Trước giờ vì anh không thích nên cô luôn không dám gọi anh như vậy. Ánh mắt chán ghét anh từng nhìn cô, cô không hề muốn nhớ lại chút nào.

“Ơi…”

Phong Triết vô thức đáp một tiếng, càng ôm chặt hơn để cảm nhận sự tồn tại của cô. Cô che miệng cười thầm, cô nhớ bà Phong từng kể, khi bị sốt Phong Triết rất đáng yêu, như đứa trẻ nhỏ nghe vâng bảo dạ.

Không ngờ lại là thật, vô cùng dễ thương.

Bảo bảo trong bụng khẽ đạp nhẹ một cái. Cô khẽ xoa bụng. Bảo bảo đang lo lắng cho ba con sao? Ba chỉ ốm một chút, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi.

“Mẫn…”

Âm giọng khàn khàn của Phong Triết lọt vào tai cô, Mẫn Nam trầm ngâm rồi gạt bỏ hết suy nghĩ linh tinh trong đầu. Cô kéo chăn đắp lên cổ anh, nghiên đầu ngắm nhìn vầng trăng sáng bên ngoài cửa sổ.

Cơn buồn ngủ chợt đến cùng sự ấm áp trong cái ôm của anh kéo cô dần dần tiến vào giấc ngủ. Cô ngủ rất say, giống như cái lạnh lẽo xung quanh chợt được thay thế bằng sự ấm áp trầm mê.

Sáng hôm sau, ánh sáng rọi vào căn phòng đánh thức Mẫn Nam tỉnh dậy. Lông mi dài khẽ run rẩy rồi chậm rãi mở mắt.

Phong Triết đang ngủ, có lẽ anh còn cảm thấy mệt mỏi, lông mày hơi nhíu lại biểu thị sự khó chịu nhưng hai tay vẫn ôm chặt cô giống như tối qua.

Mẫn Nam lặng lẽ tách tay anh, khó khăn lắm mới có thể trốn khỏi cái ôm ấy. Sự ấm áp chợt biến mất, Phong Triết đành cuộn người trong chăn. Cô kiểm tra thấy anh hạ sốt thì thở phào nhẹ nhõm. Cô lấy khăn ướt đặt lên trán anh, thu dọn rồi ra khỏi phòng.