Chương 1

Trong căn nhà không chút tiếng động, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Thiếu nữ ngồi bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn những giọt sương rơi đọng lại trên lá cây vào buổi sớm mai.

Cô vừa xoa bụng vừa gọi điện thoại cho người đàn ông mang danh nghĩa là chồng mình. Cuộc gọi được kết nối, không đợi bên kia trả lời cô liền nói trước như một lời thông báo.

“Tôi có thai rồi.”

“Cô nói gì?”

“Nếu tôi nói, nó là con của anh thì anh có tin không? Có lẽ là không nhỉ?”

Bởi vì anh từng nói: “Cô dễ dàng trèo lên giường của tôi như vậy, còn giường người đàn ông khác thì cô có chê không?”

Người ở đầu bên kia điện thoại không đáp lại, chỉ có thể nghe thấy những âm thanh đổ vỡ và tiếng thở nặng nề. Mẫn Nam siết chặt lòng bàn tay, cô hơi ngẩng đầu cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang muốn rơi lã chã.

“Anh không nhận nó là con cũng được. Anh coi nó là dã chủng cũng chẳng sao. Chỉ cần… chỉ cần anh đừng làm hại nó. Con của tôi, tôi tự nuôi.”

Mẫn Nam buông điện thoại, hai tay ôm mặt gục xuống đầu gối, không ngừng nghẹn ngào: “Xin lỗi… Mẹ xin lỗi con… Tại mẹ mà ba không thích con…”

Nó thật sự là con của anh. Vậy thì sao chứ? Anh sẽ tin sao? Anh không có tình cảm với cô, nói đúng hơn chính là ghét.

Đây vốn là một cuộc hôn nhân không hạnh phúc!

Cô từ nhỏ là trẻ mồ côi, được nhận nuôi và may mắn gặp anh. Cô sớm đã thích thầm anh từ lâu nhưng anh không hề để ý đến cô.

Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Dù ta có tình, người lại không có.

Trong một đêm mơ hồ không rõ ràng, cô trao anh thứ quý giá đẹp đẽ nhất của người con gái, nhưng anh chẳng hề hay biết điều đó. Không muốn anh chán ghét, cô lặng lẽ giấu kín chuyện này.

Giữa hai người rốt cuộc là duyên, hay là phận? Vì gia đình, anh bị ép buộc phải lấy cô.

Trong đám cưới, anh không nói câu thề nguyện lứa đôi, chỉ ghé sát tai cô: “Tôi đã có người trong lòng. Dù kết hôn, tôi cũng sẽ không thích cô.”

Đêm tân hôn, anh để cô một mình cô quạnh trong căn phòng lạnh lẽo. Anh nói mình ghét việc động chạm vào cô dù chỉ là một chút.

Ngày sinh nhật anh, cô chuẩn bị rất lâu, anh không nhìn liền nói bừa bộn, kêu người làm vứt hết đi, tất cả tấm lòng của cô đều không được đáp lại.

Đêm giao thừa, cô hỏi anh muốn gì, anh nói muốn chưa từng gặp được cô.

Từ đầu đến cuối, tình cảm vốn chỉ là một phía, là cô cố chấp… Buồn bã cô giữ, đau thương cô nhận, không một lời than vãn. Cô có quyền gì than? Do cô cưỡng cầu mối quan hệ vợ chồng không hạnh phúc này.

Đến nửa đêm, Phong Triết mới về nhà. Anh mệt mỏi nới lỏng cà vạt, dưới ánh đèn điện sáng trưng, chán ghét nhìn người con gái ngồi trên sofa. Anh không muốn nhìn thấy cô dù chỉ là trong tích tắc.

“Triết…”

Cánh tay bị giữ lại, anh khó chịu hất ra, lạnh lùng nói: “Phu nhân còn có gì muốn nói sao?”

Mẫn Nam vội vàng lắc đầu: “Không… Không có gì.”

Cô hơi cúi xuống, ánh mắt vô tình rơi vào vết son môi màu đỏ nổi bật trên cổ tay áo trắng tinh. Mọi sự hoảng loạn cùng sợ hãi không báo trước đột ngột ập đến trong lòng cô.

“Vết son… Là của ai?”

Phong Triết tùy ý đưa tay lên nhìn, anh cũng không biết nó từ đâu ra nhưng khóe môi hơi cong lên: “Cô có thể ngủ với người đàn ông khác, chẳng lẽ tôi lại không thể ở cùng phụ nữ khác sao?”

Mẫn Nam sững sờ nhìn anh, vành mắt hơi đỏ lên. Cô vội quay đầu, cẩn thận lau đi giọt lệ ở khóe mắt: “Lần sau đừng để lại vết son trên áo, bẩn.” Vừa dứt lời, cô lập tức đứng dậy đi lên tầng.

Phong Triết trầm lặng nhìn làn khói mỏng bốc lên từ ly cà phê vẫn còn nóng đặt trên mặt bàn. Thức đợi anh sao? Vô nghĩa.

Anh cởϊ áσ sơ mi ra, không chần chừ ném vào thùng rác. Anh nhìn chiếc áo trắng vài giây, cuối cùng đóng nắp thùng rác lại.

Hai người trên pháp luật là vợ chồng, thực tế còn không bằng người lạ. Tuy ở chung nhà, nhưng một ngày gặp nhau không quá ba lần. Chạm mặt thì chỉ có sự im lặng bao chùm tất thảy, có nói cũng là những lời mỉa mai, xa cách. Cô ở phòng ngủ, còn anh ở thư phòng.

Mới đầu, mỗi buổi sáng cô đều dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh. Anh không động tới dù chỉ là một chút. Lâu dần, đồ anh ăn đều do người giúp việc nấu hoặc mua bên ngoài.

Cô muốn đi làm, ba anh nói cô cứ tới công ti. Còn anh lạnh lùng trả lời: “Phong thị không phải ai cũng có thể vào được.”

Có lần cô đến công ti tìm anh, bị nhân viên tiếp tân ngăn lại hỏi tên, lúc sau cô ta đi ra mỉm cười lịch sự tiễn khách: “Xin lỗi tiểu thư. Giám đốc đang bận, từ chối gặp người lạ.”

Người lạ? Hóa ra đối với anh cô chỉ như người lạ thôi sao? Từ đó, cô không đặt chân vào Phong thị dù là nửa bước.

Thấy tập tài liệu trên mặt bàn, Mẫn Nam chợt nhớ ra, cô đứng dậy cầm sang thư phòng. Phong Triết ngồi tựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm hờ, hơi thở đều đặn. Lúc này, trông anh không lạnh lùng như thường ngày mà bình yên đến lạ.

Mẫn Nam đặt tài liệu xuống, đưa tay muốn sờ trán anh. Nhưng tay cô còn chưa chạm vào thì đã đối diện với đôi mắt lạnh lùng kia. Cô bối rối vội vàng rút tay lại giấu sau lưng, cố gượng cười: “Anh mệt à?”

Phong Triết lùi về phía sau cách xa cô một khoảng mới trả lời: “Mệt vì phải làm chồng cô.”