Chương 6

Nắng hắt qua hàng cây chui tọt vào cửa sổ lay nó dậy,nhỏ choàng tỉnh.Một ngày thật đẹp...Nó đã ở nhà Hùng đc 1 tuần rồi,giờ trông nó có vẻ khỏe ra nhiều,có thể đi lại và làm 1 số việc vặt…

_Em dậy rồi à? Đến đây ăn sáng đi em

Nó gật đầu rồi đến bàn ngồi ăn. Cả tuần nay Hùng chăm sóc cho nó kĩ lắm, phòng mạch cũng là nhà anh,gia đình Hùng tuy khá giả nhưng anh ko muốn dựa dẫm vào gia đình quá nhìu,với khả năng và trình độ tuyệt vời của anh bây giờ anh dư sức tự kiếm tiền nuôi bản thân,nghĩ thế nên Hùng mua căn hộ nhỏ gồm 2 tầng,tầng trệt bên dưới anh mở phòng mạch để ngoài giờ làm ở bệnh viện anh có thể kiếm thêm,bên trên lầu có 1 phòng ngủ và toa-lét,từ khi có nó anh chàng nhường hẳn hết cho nó tầng trên và dọn xuống tầng dưới vừa làm vừa sinh hoạt…

_À!!! Anh có thứ này cho em

Vừa nói Hùng chìa 1 túi giấy ra trước mặt nó,nó ngước mắt nhìn rồi lại nhìn chiếc túi giấy,Hùng khẽ cười gật đầu,nó lôi từ trong túi ra 1 chiếc váy liền màu trắng,lệch vai,2 tay áo bằng ren mềm mại,tuy đơn giản nhưng sang trọng ,2 chiếc áo sơ mi trắng,1 tay dài,1 tay ngắn,cổ bèo như kiểu quý tộc hồi xưa,tay phồng phồng đáng iu,1 chiếc váy ngắn hình hoa li ti dịu dàng, và 1 chiếc quần jean ống côn ôm chân khá tôn dáng… Nó ngạc nhiên nhìn Hùng ko chớp mắt…Cậu chàng ngượng đỏ cả mặt,ấp a ấp úng

_Anh ko biết chọn đồ con gái,anh nhờ mấy cô nhân viên ở đó chọn giúp,ko biết có hợp với em ko – Vừa nói Hùng gãi gãi chiếc mũi.Trông Hùng lúc này dễ thương như chàng trai mới biết yêu

Một cảm giác ấm áp chạy dọc người nó,trái tim se lại,đập mạnh như thể trái tim nó chưa bao giờ hoạt động,khóe mắt nó cay cay,nó nhận ra rằng,hình như nó đã biết khóc và khóc nhìu rồi,phải chăng băng trong nó đang tan ra… Đây là lần đầu tiên nó nhận đc quà,lại là quần áo mới, trước giờ nó chỉ mặc đồ cũ của con Mỹ Anh vứt sọt rác,hay do dì giúp việc may cho nó,mắt nó ứa trào nước mắt .Hùng bất ngờ,nhưng có lẽ anh hỉu gì đó nên nhẹ nhàng ôm lấy nó

_Anh biết em khổ nhiều rồi,đừng giấu lòng mình thêm nữa,em hãy sống thoải mái như những người khác,hãy cứ khóc,cứ cười,cứ nói ra những gì em nghĩ,anh sẽ lắng nghe em…Đừng tự kiềm nén mình nữa em nhé- Anh nói rồi mỉm cười nhìn nó

Nó ngước mắt lên nhìn Hùng,ko phải đôi mắt lạnh lẽo,u uất mà trong đáy đôi mắt đó là những tia nắng ấm đầu tiên sau 1 mùa đông lạnh giá,tia nắng ấy tuy ko đủ làm 1 thế giới bừng tỉnh sau 1 mùa đông dài lạnh lẽo,nhưng đủ khiến trái tim ai đó rung lên từng hồi…Hùng quay đi che giấu cảm xúc kì lạ đang hiện rõ vành vạnh trên khuôn mặt mình… Nó gục đầu vào lòng Hùng,nấc nghẹn,nhỏ đang tận hưởng hạnh phúc của cảm giác đc ôm ấp che chở,đc yêu thương,bao bọc,vỗ về mà nó chưa bao giờ đc trải qua từ lúc sinh ra hay lúc nó ở cô nhi viện,môi khẽ rung lên,hiện lên 1 nụ cười như đóa hoa yên giấc 17 năm bỗng bừng nở dịu dàng,nó khẽ thì thầm 1 tiếng nghe thật ngọt ngào và sâu lắng

_Vâng…!!

Hùng đi từ cảm giác này sang cảm giác khác,con tim cứ thi nhau hát hết ca khúc này đến điệp khúc khác,lúc trữ tình lúc sôi động…Chàng ta cuối xuống thì thầm…

_Em lên thay đồ đi,anh em mình đi dạo phố và mua cho em ít đồ cần thiết nhé

Nó gật đầu rồi chạy thẳng lên lầu…Còn mình Hùng ở lại,cậu chàng ngồi huỵch xuống ghế,tay che miệng khư khư như che bớt sự ngượng ngùng,đầu anh chàng như muốn bóc khói,anh nghĩ thầm “Chết rồi,cứ thế này mình…mình… làm sao,mình sợ ko thể xem cô ấy như em gái đc nữa mất…aaaaa… Mình sao thế này??”. Cuộc chiến tư tưởng ngổn ngang trong đầu chàng

_Anh…

Trinh ấp úng xuất hiện trong chiếc áo sơ mi tiểu thư cùng chiếc váy hoa, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Hùng ngước nhìn lên ngẩn ngơ đến độ té ngã rầm,hành động ngộ nghĩnh đó khiến nhỏ cười khúc khích,vô tình bồi thêm cho anh chàng ta cú bất ngờ mún trụy tim trong khi những dư âm cảm xúc lúc nãy chưa gỡ hết

_Em cười xinh lắm

Nó quay đi,hình như người nó cũng nóng lên và mặt nó ửng đỏ nữa…

_Anh em mình đi thôi – Vừa nói Hùng kéo nó đi

Lần đầu tiên nó đi dạo phố,cũng phải,ngoài ở trường rồi về nhà với tâm trạng vô thần thì làm sao nó biết phố phường là gì ngoài con đường đi và về,nó đưa mắt nhìn khắp nơi,những khu thương mại làm nó dáo dác như 1 đứa trẻ đáng yêu,2 người lang thang khắp nơi đến hki phờ phờ rồi mới về…

Một ngày mệt mỏi nhưng ko phải mệt do bị hành hạ và cảm giác vật vả,mà là 1 ngày tuyệt vời,nhỏ trườn dài trên giường,nhìn đống đồ lỉnh khỉnh Hùng mua cho nó,nó lâng lâng khẽ mỉm cười,nhỏ chợt nhận ra,hình như nó đã thay đổi,ở với Hùng có 1 tuần,mà Hùng đã cho nó quá nhiều cái gọi là “Lần đầu tiên”,lần đầu tiên khóc nhìu,cười nhìu và hạnh phúc nhìu đến vậy…

_Anh ơi,ăn sáng đi anh- Nó nhẹ nhàng nói với Hùng

_ok!! Anh ra ngay – Hùng từ nhà tắm bước ra.Anh mặc mỗi chiếc quần jeans choàng chiếc khăn lông khiến nó ngượng ngùng quay ra

Hùng thấy dáng vẻ đáng yêu của nó mỉm cười bước sau nó…

_Trinh này,hình như em ở đây cũng đc 6 tháng rồi nhỉ?

Nó ngẩm ngẩm,thì ra nó đã ở đây cũng 1 thời gian dài rồi,thời gian trôi mau thật,mới đó đã hơn 6 tháng,6 tháng qua Vũ luôn bên cạnh và ân cần quan tâm chăm sóc nó,sự bình yên anh đem lại cho nó khiến nó quên đi cả thời gian…

_Mà…mà sinh nhật em là ngày mấy vậy Trinh,trước giờ anh chưa bao giờ nghe em nói vậy

Mặt nhỏ bỗng sầm lại,mắt mơ màng lộ rõ vẻ buồn,hướng nhìn xa xăm vào khoảng ko lạnh lẽo,rồi nó cúi gầm mặt xuống

_Dạ…là…là…hôm nay – nó rầu rầu nói giọng ngèn ngẹn

_Cái gì,hôm nay à? Trời,sao em ko nói gì cả thế,anh ko hỏi thì 1 ngày trôi qua vô ích rồi – Hùng giả vờ trách yêu nhỏ

_ Bộ em xem anh là người ngoài à? – Hùng khẽ nhíu mày,có vẻ hơi thất vọng

_Ko…ko phải…vì…vì – Nó lắc đầu nguầy nguậy rồi sầm mặt xuống

_Sao? Chuyện gì mới đc?ko nói anh nghe đc ư?

Nó thở dài 1 tiếng rồi lại đưa mắt chìm vào khoảng ko vô định

_Vì ngày em sinh ra cũng là ngày giỗ của mẹ em…

Hùng thoảng giật mình

_Vậy…tại sao?Em ko nói gì vậy,em ko làm giỗ cho mẹ à?

Nó lắc đầu,rầu rầu

_Ko!!! Bà ta sinh ra em khi mang trong mình tội danh gϊếŧ người,và bà ta đã bỏ lại đứa con của mình để ra đi trong thanh thản- Nói tới đây nó nghẹn ngào,nước mắt lại trào ra

Hùng đến bên dạng dịu dàng ôm lấy nó khiến nó khóc nấc ngẹn ngào hơn

_Em ko cam lòng…em hận bà ta…sao có thể đối xử với em như vậy…Tại sao…

Hùng siết nó chặt hơn,giọng cũng nghẹn lại

_Em đừng trách mẹ mình,bà ấy đã cho em cuộc sống của bà ấy,bà ấy đánh đổi mạng sống chính mình để sinh ra em,bà ấy cũng mong muốn em hạnh phúc mặc dù ko ở cạnh em,chăm sóc cho em,có lẽ mẹ em đã sắp đặt cho anh gặp đc em,và muốn anh thay bà chăm sóc cho em

Trinh bỗng nín bặt,ngước mắt nhìn Hùng ko chớp. Nó chưa bao giờ nghĩ như Hùng,nó luôn oán trách người đàn bà tội lỗi sinh ra rồi bỏ nó lại giữa dòng đời cay nghiệt,nó quên rằng,để có đc nó,bà ta đã phải đánh đổi cả mạng sống của mình cho nó.Lòng se lại,trái tim nó đau dữ dội,nó biết,nó yêu bà nhiều lắm,nhưng nó phải oán trách bà để nó có nghị lực sống tiếp,nó khép con người nó lại bằng tảng băng để có thể chóng chọi với cuộc đời khi kocó…mẹ .Nó khóc nhìu hơn,khóc vì ân hận hay khóc vì trách chính bản thân ngu ngốc…

Hùng mỉm cười nhẹ nhàng cuối xuống thì thầm với nó

_Hay là hôm nay cũng là chủ nhật, anh và em đi thăm mộ mẹ nhé?

Ý kiến của Hùng làm nó chợt chưng hửng,suốt gần 17 năm nay nó chưa 1 lần đến thăm mộ mẹ nó,trước khi chia tay với cô nhi viện để về nhà họ Trung,sơ có đưa cho nó địai chỉ,nơi đặt mộ mẹ nó,nhưng nó chỉ cất giữ đó, chưa 1 lần đặt chân đến,biết sao đc,nó đã hận mà…

Phút chốc lặng đi,nó ngước nhìn Hùng trìu mến,gật đầu

_Dạ,anh đợi em chuẩn bị nha

Hùng mỉm cườ ấm áp,thấy bóng nó vừa khuất lên lầu,anh ngồi xuống ghế,mặt đăm chiêu,lòng anh có gì đó đang dày vò

_“Ở bên cạnh Trinh đã hơn 6 tháng,1 thời gian ko dài nhưng cũng ko quá ngắn,nhưng mình vẫn chưa hiểu hết đc cô ấy… Trinh ơi,em có thật sự tin tưởng anh ko?Sao em vẫn giấu đi nỗi đau riêng mình chịu đựng như vậy?Sao ko để anh gánh vác nó cùng em?... Thật sự… Anh đã yêu em rồi…” – Hùng miên man với những suy nghĩ dằn vặt chính mình