Ông Khang đặt 1 bàn tay lên vai anh rồi ngồi xuống bên cạnh,ông tự rót cho mình 1 ly rượu đầy,uống cạn rồi đánh 1 tiếng thở thườn thượt đến nao lòng…giọng ông trầm ngâm…
_Có lẽ ba cũng có 1 phần lỗi lầm ko nhỏ trong chuyện này,ba đã yêu mẹ con bé Trinh đến mù lòa mà ko hề nhận ra rằng bên cạnh ba luôn có 1 tình yêu chân thành là mẹ con…Ba đã sống trong quá khứ quá lâu mà ko hay biết mẹ con đã khổ sở đến thế nào…Ba thật sự có lỗi với mẹ con…trong phút chốc nhìn mẹ con ngã xuống,trái tim ba như bị bóp nghẹt,ba sợ mẹ con sẽ bỏ ba mà đi,bây giờ ba mới hiểu,ko phải ba bảo vệ mẹ con,mà chính ba luôn dựa vào mẹ con,và thật sự bậy giờ ba mới nhận ra rằng tình yêu ta dành cho mẹ Trinh đã chết theo cái ngày cô ấy bước vào chấn song tội lỗi,ta yêu mẹ con nhiều hơn…
Ông Khang mỉm 1 nụ cười tự đáy lòng như tự cười cho sự ngu muội của mình bấy lâu…Vũ nhìn ba ko khỏi xúc động…
Trong căng phòng tối tĩnh mịt,2 bóng người…2 người đan ông…2 nỗi lòng…đc gỡ bỏ…và có biết đâu…phía sau cánh cửa phòng…cón người chìm trong hạnh phúc khi nghe từng lời tâm sự giữa 2 người đàn ông mà bà luôn yêu thương…
Ở 1 căn phòng khác…1 người vẫn còn chìm trong nỗi đau và sự dằn vặt,ánh trăng leo lắt chứng soi cho cõi lòng khô cạn đang nứt ra từng mảng…
…Cạch…
Bà Khang mở cửa phòng nó bước vào,nó ngẩng lên nhìn bà,đáy mắt chứa đầy sự sợ hãi,nó run lên,quay đi tránh mặt bà…Bà Khang đến gần ngồi ở mép giường,nó run lên từng cung bậc khi bà cứ lặng ngồi nhìn nó…Bỗng…bà Khang nắm lấy tay nó…1 nụ cười thật hiền như lần đầu nó gặp bà ở nhà hàng,đôi mắt lòa mờ vì nước mắt,gương mặt nhân từ đến ấm áp… Nó ngạc nhiên nhìn bà.... đôi mắt căng mộng lên…
_Ta xin lỗi,ta thật ngu ngốc khi ngăn cấm 2 con đến với nhau,ta đã quá sai lầm khi gán cho con những tội lỗi mà ko phải con gây ra,trong sự thù hận,ta quên mất rằng ta đang có thứ gì quan trọng nhất… - Nói đoạn…bà đưa tay vuốt lên khuôn mặt xang gầy của nó,bàn tay bà thật mát và mềm mại như đang xoa vào nỗi đau khiến trái tim nó tìm lại dần nhịp đập… - Ta thật sự xin lỗi con,từ nay hãy sống thật hạnh phúc con nhé… - Bà ôm lấy nó vào lòng,vòng tay ấm ko phải của 1 người đàn ông bảo vệ nó như Vũ,mà là vòng tay chở che của 1 người mẹ…đó là thứ nó thiếu thốn nhất từ khi nó sinh ra…đôi môi mấp máy…giọng nó ngẹn lại như đang muốn bật tung cái thứ cản trở nó nơi cổ họng…
_M…ẹ…mẹ…mẹ…
Bà Khang vui mừng nhìn nó,ôm siết lấy nó,nước mắt bà trào dâng …
_Ôi,con…con gái của mẹ… - Ông ơi…Vũ ơi,con Trinh nói đc rồi… - Bà hét lên trong niềm hạnh phúc…
-----------
2 tháng sau…
_Chị,chị đẹp quá,chị là cô dâu đẹp nhất – Nó phụng phịu ôm lấy tuyết cười thật tươi
_Em đấy,chừng nào mới cho chị uống rượu mừng đây hả - Tuyết cười cốc nhẹ nó…
_Nhanh thui mà…hhihihi – Nó trêu Tuyết cười thật tươi
Hôm nay trông nó như công chúa bước ra từ truyện cổ tích trong chiếc váy của phù dâu trắng hồng xếp tầng nhẹ bồng…
_2 công chúa xong chưa!!! Ôi,2 đứa xinh đẹp quá… - Bà Khang bước vào cười nói
_Cháu chào bác,cháu cám ơn bác đã đến dự lễ cưới của cháu… - Tuyết nắm tay bà Khang dịu dàng nói…
_Thật là,người trong nhà cả mà còn khách sáo,cháu là chị con bé trinh thì cũng như là con gái bác rồi… - Bà Khang hiền từ nắm tay Tuyết nói
_Mọi người xong cả chưa? – Duy từ ngoài mở cửa bước vào…
Anh sững sờ nhìn Tuyết ko chớp mắt… Nó thấy thế trêu luôn Duy
_Hehehe!!! Vợ đẹp quá nhìn sắp rớt con mắt ra rồi kìa …
_Em đó,còn ko mau cho bọn anh uống rượu mừng đi,còn bé bỏng gì đâu hả? – Duy ngượng chín mặt cốc nó 1 cái
_ Thôi,thôi…ko nói nhiều,chú rể ra ngoài đợi đi
Nó vừa nói vừa đẩy Duy ra… thì…
_um…ẹo… - Cái gì đó dâng lên,mọi thứ trong bao tử nó biểu tình kéo hết ra ngoài,Nó chạy vội vào nhà vệ sinh khiến bà Khang và Tuyết cũng lo lắng bước vào theo…
_Em sao vậy? - Tuyết lo lắng hỏi
_Con ko sao chứ? – Bà Khang cũng ko yên
_Dạ,con ko sao,dạo gần đây hay thế,chắc tại khó tiêu… - Nó vừa thở hồng hộc vừa trả lời
Tuyết và bà Khang cười cười nhìn nhau…ánh mắt sáng lên…
_Trinh,tháng này con…có chưa? – Bà Khang cười thật tươi hỏi nó
_Dạ,hình như trễ 2 tuần rồi…
Tuyết bật cười giòn tan…Nó ngẩng ngơ rồi bỗng giật mình…
_Ko lẽ ko lẽ…
_Hihihi,chúc mừng em…- Tuyết cười nhìn nó
……………
Trong tiếng tiếng chuông nhà thờ ngân vang…niềm vui huyện vào nhau nhân đôi…những cánh chim trắng mang theo tất cả nỗi buồn đau bay vυ"t lên trong tiếng cười và niềm hạnh phúc….
Trong mỗi chúng ta ai cũng có 1 con đường riêng và đôi khi ta lạc bước vào 1 lối ngỏ ko lối thoát,chỉ có thể quay lại bước ra khỏi nó để tìm lấy hạnh phúc…người ta gọi nó là… Hẻm cụt….