Chương 2
huyển ngữ: Tiểu Linh, Mạc Tịnh
Biên tập: Bỉ Ngạn Hoa
“Cô! Cô, rốt cuộc cô là ai?”
“Tôi? Bọn họ gọi tôi là Đinh Đinh!”
“Còn bọn họ?”
“Đúng rồi!” Ma nữ bắt đầu giơ tay ra đếm, “Anh Trương, chị Trương, bé gái nhỏ, ông ngoại Quý,…”
“…” Anh đang nằm mơ sao? Chẳng lẽ bác gái dẫn anh đến xem nhà lúc trước cũng là một con ma?!
“Ôi chao!” Đinh Đinh bay đến bên cạnh Tống Gia Diễn, nhìn khuôn mặt anh dưới cái mũ: “Anh lớn lên cũng đẹp trai ghê! So với anh bạn nhỏ Vương của khu A đẹp trai hơn nhiều. Anh tên gì vậy?”
Tống Gia Diễn cả kinh, lùi mạnh vài bước về phía sau, ngã ngồi ở trên bồn cầu, nói nhát gừng: “Cô…cô…cô không được tới đây!”
Đinh Đinh nhìn anh vẻ oan ức: “Anh cũng rất sợ tôi sao? Rõ ràng tôi lớn lên đẹp hơn cái cô Trinh Tử trong phim rất nhiều, vì sao tất cả mọi người đều sợ tôi chứ?”
“Gì…” Nếu không phải là cô đang bay lơ lửng giữa không trung thì tôi cũng không nghĩ cô là ma đâu.
“Ở đây có rất nhiều khách trọ đến rồi đi nhưng anh là người duy nhất có thể trông thấy tôi!” Đinh Đinh chợt xông thẳng lên xuyên qua người Tống Gia Diễn: “Anh xem, tôi cũng đâu có thể làm gì thương tổn đến anh!”
Lúc Đinh Đinh đi xuyên qua cơ thể mình, Tống Gia Diễn bỗng chốc cảm thấy cả người giống như bị người ta đẩy xuống hầm băng rồi kéo ra. Không khí oi nóng ngày hè cũng ngay lập tức giảm xuống hơn nửa, ngay cả mồ hôi dày đặc trên trán cũng biến mất.
“Cấm cô làm vậy một lần nữa! Cẩn thận tôi gọi đạo sĩ tới bắt cô, đánh cho cô hồn bay phách lạc, vĩnh viễn không được đầu thai!” Tống Gia Diễn xoa xoa cánh tay kêu lên.
“Không muốn, không muốn đâu!” Đinh Đinh vội vàng kéo xa khoảng cách với anh, khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt đầy mong chờ: “Tôi sẽ không làm như vậy nữa. Anh ở lại đây đi, cũng đừng đuổi tôi đi, trừ nơi này ra tôi cũng không biết đi nơi nào…. Cầu xin anh, tôi đáng sợ như vậy sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ ma nữ này như sắp khóc đến nơi, Tống Gia Diễn đau đầu xoa xoa huyệt thái dương: “Cô…cô tên là Đinh Đinh đúng không?”
Đinh Đinh gật đầu.
Tống Gia Diễn thở dài, có chút mềm lòng: “Cô phải cam đoan nửa đêm khuya khoắt không được dọa tôi, không được làm bất cứ chuyện gì gây bất lợi cho chuyện của tôi!”
“Ừ, ừ!” Đinh Đinh cười, giơ ngón tay ra thề: “Tôi chắc chắn sẽ làm được, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế!”
“=_= Cô còn có thể chết một lần nữa sao?” Tống Gia Diễn giễu cợt, đứng lên khỏi nắp bồn cầu: “Quên đi, trước tiên cứ thử sống chung một tuần xem sao….”
Đinh Đinh lúng túng cười cười: “A đúng rồi, anh còn chưa nói với tôi anh tên gì đấy?”
“Tống Gia Diễn!”
Mở mắt, điều đầu tiên thấy là trần nhà hơi ố vàng, chùm đèn treo thủy tinh đơn giản. Rèm cửa sổ được kéo lên nhưng trong phòng cũng không có tia sáng nào chói mắt. Tống Gia Diễn hít thở sâu một lần rồi mới từ trên giường ngồi dậy, xung quanh yên tĩnh, giống như căn nhà hơn sáu mươi mét vuông này thực sự chỉ có mình anh, dường như ma nữ Đinh Đinh anh gặp hôm qua chỉ là trong giấc mơ.
Chán nản lau mặt, Tống Gia Diễn rời giường, mở cửa phòng ngủ.
Ma nữ kia thực sự vẫn còn đang ở đây (T^T)….
Đinh Đinh nằm sấp trên cái bàn nhỏ trong phòng khách, nghe được tiếng mở cửa thì hưng phấn ngẩng đầu, nở nụ cười với người đàn ông đứng đó, lộ ra tám cái răng rất chi là đúng mực: “Buổi sáng tốt lành!”
Tống Gia Diễn cả kinh, trả lời một cách máy móc: “Chào, chào buổi sáng…”
“Đây là sữa tươi cho anh!” Đinh Đinh chỉ cái ly trên bàn “Đồ ăn trong nhà hình như anh chỉ có đem theo cái này. Hôm nay chúng ta có cần phải đến siêu thị gần đây mua đồ không?”
“Cô…cô có thể cầm được đồ vật?” Tống Gia Diễn nhìn chằm chằm ly sữa kia một cách quỷ dị, một lúc lâu sau mới hỏi.
Đinh Đinh gật đầu: “Chỉ cần tôi chăm chú nhìn nó thì có thể cầm lên.”
Nói xong, cô nhẹ nhàng bay về phía cửa sổ, vô cùng chuyên tâm, nhìn chằm chằm vào cái rèm cửa. Chưa tới một phút đồng hồ, cô đưa tay vén một góc rèm cửa lên.
“Ha ha, anh xem!”
Vừa mới nói xong, rèm cửa kia trong nháy mắt lại tuột xuống, mà tay của cô thì vẫn giữ nguyên ở chỗ cũ.
“….”
“(=_=)” Hóa ra anh gặp phải một con ma nữ rất ngốc.
Tống Gia Diễn cười gượng mấy tiếng, bất đắc dĩ cầm ly sữa tươi lên, Đinh Đinh bay tới bên cạnh anh, dáng vẻ oan ức nói: “Chỉ cần tôi phân tâm đồ đạc sẽ không giữ được! Aiz, Tống Tống, trong nhà cái gì cũng không có, anh muốn ăn cái gì? Lát nữa đi siêu thị đi, đi siêu thị đi!”
“Khụ, khụ! Cô, cô bảo tôi…Khụ, cô gọi tôi là gì hả?” Tống Gia Diễn đặt ly sữa xuống, vừa lấy tay che miệng vừa không ngừng ho khan.
Tống Tống, Tống Tống em gái nhà cô! Mẹ tôi cũng chưa từng gọi tôi như vậy!
“Tống Tống!” Đinh Đinh nghiêng đầu, “Anh xem, dù sao chúng ta cũng được coi như là ở chung một chỗ, không thể gọi thân mật sao? Tống Tống rất dễ nghe, chẳng lẽ anh muốn tôi gọi là Gia Gia hay Diễn Diễn?”
Cô không thề gọi tên tôi một cách bình thường sao?
Ho nhẹ một tiếng, Tống Gia Diễn nói: “Bởi vì tôi là nam, gọi là Tống Tống bị người khác nghe được thì không hay.”
“Vì sao lại không hay? Có quan hệ gì đâu chứ, dù sao thì người khác cũng đâu có thể nghe được tôi gọi tên anh!”
“….”
Tới gần trưa, bị ma nữ quấn lấy, Tống Gia Diễn không còn cách nào khác là phải cùng cô rời nhà đi đến siêu thị gần đó.
“Ngày hôm qua anh đã sửa sang xong tất cả mọi thứ ở sau nhà rồi. Tôi dạo qua một vòng cảm thấy có nhiều thứ cần phải mua!” Đinh Đinh giơ ngón tay kể ra: “Gạo, gia vị, rau, trái cây…Tủ lạnh không để thì hơi bị lãng phí!”
Lại bất đắc dĩ thở dài lần nữa, Tống Gia Diễn sờ sờ tai nghe màu xanh trên tai, con ma nữ này coi như ngốc, mà vẫn còn càm ràm đủ thứ, thật giống như một bà chủ vậy.
“Tôi không nấu cơm, mua những thứ này làm gì?”
“Tôi làm cho anh được mà.”
“!!!!” Tống Gia Diễn trợn mắt ngạc nhiên: “Cô nấu cơm á? Cô không đem nồi trong bếp đi đốt là tôi đã cám ơn trời đất lắm rồi!”
“Chỉ cần lúc tôi nấu cơm, anh không quấy rầy tôi là được rồi.” Đinh Đinh chỉ chỉ tay.
“….”
Thực sự là không nên đi ra khỏi nhà vào ban ngày, mới đi chưa được bao lâu mà chiếc áo sơ mi trắng trên người Tống Gia Diễn đã dán chặt vào lưng. Híp mắt nhìn con ma ngốc đang dẫn đường kia một chút, nhếch miệng, quan sát xung quanh rồi mới lên tiếng: “Này, Đinh Đinh, lại đây, đi bên cạnh tôi.”
Đinh Đinh dừng lại, quay đầu, trong đầu đầy nghi vấn: “Làm cái gì?”
“Hóng mát!”
Siêu thị cách căn hộ hai trạm xe buýt, có lẽ là buổi trưa nên bên trong cũng không có nhiều người. Vừa đi vào, không khí mát mẻ đã tràn khắp mặt, hơn nữa còn là mọi hướng, Tống Gia Diễn không khỏi thở phào.
Đinh Đinh xoay quanh Tống Gia Diễn một vòng, “Đi thôi, không nên đứng dưới máy điều hòa!”
Tống Gia Diễn vừa định cãi lại, đột nhiên nghĩ đến nếu con ma này không thể nấu ăn thì anh có thể mượn cớ này mà đuổi cô đi, bởi vì cô thực sự vô dụng.
“Thật là hay, nâng ly ăn mừng đi nào, Khang sư phụ, thống nhất….” – một loại mỳ tôm ở Trung Quốc.
“Hmm? Không được ăn mãi mì gói đâu nhé!” Đinh Đinh đưa tay muốn ngăn cản anh cầm lấy mì gói, nhưng lại “vụt” một cái, đi xuyên qua tay anh.
Tống Gia Diễn đắc ý nhìn Đinh Đinh đang bĩu môi, rất tự nhiên đẩy xe đi tới khu đông lạnh.
“Bánh sủi cảo đông lạnh, bánh trôi đông lạnh, hoành thánh đông lạnh, bánh bao thịt lợn đông lạnh…”
“Sữa chua, sữa tươi, rượu nếp, Vương Trung Vương….”
Đinh Đinh buồn bực chống cằm nhìn Tống Gia Diễn lấy đồ ăn, chăm chú nhìn chằm chằm cánh tay anh mấy giây, đâm lại đâm, “Này, có phải anh là trạch nam như bọn họ nói không hả?”
Tống Gia Diễn giơ tay cầm một phần cà chua bi thì đột nhiên bị “tập kích”, anh giật mình, chợt quay đầu lại trừng con ma nữ kia, gầm lên: “Làm cái gì vậy hả? Cô muốn dọa chết tôi sao?”
Mọi người xung quanh: “…”
Tống Gia Diễn: “…”
Đinh Đinh giơ ngón tay lên tự chỉ mình nói: “Anh đang nói tôi à?”
Nhanh chóng đem hai phần cà chua bi bỏ vào trong xe, Tống Gia Diễn cúi đầu lặng lẽ rời đi, trong lòng lệ rơi đầy mặt, đem Đinh Đinh từ đầu đến chân mắng một lần.
Chuyện ma quỷ không ngờ kia lại rơi vào trên người anh, là trò đùa sao?!!!