Chương 2: Chuyển sinh

Ấm áp.Kenichi chợt nhận ra rằng mình đã bị mất ý thức.Và cũng nhận ra anh ta đang chìm mình trong bể nước nóng,hoặc cái gì đó rất ấm.

(Eh?Hơi thở mình?!)

Kenichi đang trong tình cảnh bối rối sau khi nhận ra anh ta đang chìm trong một loại chất lỏng nào đó.Tuy nhiên , anh ta không thể chuyển động được và không thể kiểm soát được cơ thể của mình.

(Điều này không hề ổn chút nào,mình sẽ chết như thế này sao? Hmm? Cái gì cơ? Mình dường như ổn mà không cần thở ? Cái quái gì thế này ?)

Anh ta chìm mình trong khối chất lỏng ấm,vẫn khá ổn mặc dù không thể thấy hoặc nhìn. Và quan trọng hơn,có gì đó làm anh ta thoải mái một cách vô lí .

Kenichi là một nhân viên bình thường và vì sự bất công của những người ngoài thế giới thực anh ta vô cùng mệt mỏi - Dường như sự mệt mỏi đó đã không còn nữa.

Anh ta được tự do khỏi những suy nghĩ bế tắc và chỉ chờ đợi chờ thời gian dần trôi đi.

Khoảng 10 ngày sau đó.

Kenichi dường như cảm thấy không thoải mái. Anh ta không biết vì sao lại xảy ra điều này nhưng lại cảm thấy lo âu.

(Oh? Có lẽ nào ? Đây là ... ? Ggh,đau quá-)

Anh ta cảm thấy cơ thể mình đang bị nhấn từ trên đầu xuống.

Trước đó, anh ta vẫn không thể cử động được, cũng không thể nhìn hoặc nghe . Anh ta vẫn còn tỉnh táo.

Và đến khi áp lực đã biến mất ,anh ta vẫn cảm thấy mình đang bị đặt trong chất lỏng ấm áp.

(Mình- thở ,không thể-)

Không có vấn đề gì khi không thở cho đến tận giờ nhưng dường như cơ thể anh ta đang dần thiếu oxi . Mỗi lần anh đều cảm thấy đau đớn từ việc không thể thở được,một tác động chạy qua người của anh ta bắt đầu từ hông .Nó diễn ra 2 lần liên tiếp.Dường như hông của anh ta đang bị tác động bới một thứ gì đó.

(Bu ! Đau quá ! Bọn mày đang làm cái gì với tao thế?!!)

“Fugyuaa , hogyaa!!!”

“Oi,anh ta đang thở này! Em làm tốt lắm , Theresia!!”

“ Vâng , thưa...”

Một giọng nói vọng lại- một giọng nói mà anh ta nghe thấy lần đầu tiên . Nó giống như là tiếng Nhật nhưng anh ta không thể nhìn hoặc nghe thấy rõ.Đường hô hấp đã thông thoáng trở lại và vì vậy anh ấy có thể hít thở theo ý muốn ,trong lành hoặc không.

Anh ta cảm nhận được có khoảng 2-3 người xung quanh anh ta nhưng không thể nói được số lượng chính xác là bao nhiêu.

Sau khi ra khỏi vũng nước ấm , anh ta bị bọc lại với một thứ gì đó rất cứng trước khi bình tĩnh lại.

(Đây là...Không cần phải bất ngờ nữa -Đây là chuyển sinh rồi. Cảm ơn người rất nhiều . Nhưng vì sao bắt đầu từ lúc sinh ra vậy? Ít nhất phải để mình bắt đầu từ lúc 5 tuổi hoặc thứ gì đó khác chứ !)

6 tháng dần trôi qua . Kenichi dành cả ngày của mình để quan sát mọi thứ xung quanh anh ấy. Mắt và tai của anh ta có thể nhìn và nghe tốt hơn lúc anh mới sinh ra.

Anh ấy cũng có thể thả dù ngay bây giờ nhưng trong khi anh ta không thể bao quát được khoảng cách xa đến vậy , do đó anh ấy đã học cách để di chuyển.

“Allen,con muốn đi ngủ à ?”

“Ai.”

Anh ta hiểu chắc chắn một điều rằng trong suốt 6 tháng qua . Sự thật là Yamagata Kenichi đã trở thành Allen.

Mặc dù không thể chọn giới tính , anh ta vẫn trở thành một thằng đàn ông .

Người phụ nữ khiến anh ta ngại nhất ngay lúc này chính là mẹ của Allen , Theresia. Một người phụ nữ cực kì trẻ đẹp , không ai nghĩ rằng cô ấy đã 20 tuổi cả . Một người phụ nữ rất xinh đẹp với đôi mắt ngọc lục và mái tóc nâu óng ả.

Cô ấy đặt anh nhẹ xuống chiếc giường gỗ đơn sơ. Cô ấy cuốn chăn bông hơi cứng và thô rát quanh vai anh ta.

“Theresia , anh về rồi đây.”

Bây giờ đã gần tối . Một đàn ông lực lưỡng bước vào . Người anh ta ướt đẫm mồ hôi với những vệt đất.

Người đàn ông này là bố của Allen ,Lodan . Cũng như Theresia, anh ta cũng có mái tóc nâu và vẻ ngoài lực lưỡng. Cơ thể anh ta rất to và cơ bắp . Anh ta chắc cũng khoảng 20 tuổi.

Theresia thường gọi anh ta bằng ‘ anh yêu ’ vì vậy anh ấy cần chút thời gian để làm quen với cái tên đó.

Theresia đưa 2 củ khoai đã gọt cho Lodan.

“Mm? Em đã ăn chưa vậy ?”

“Eh?”

Theresia lặng người một lúc . Lodan đưa lại cho cô ấy một củ khoai tây . Anh ta đã nghe thấy sự lặp lại này vô số lần trong suốt 6 tháng qua.

“Điều này không tốt chút nào . Em không thể có sữa cho con nếu không ăn đầy đủ . Họ sẽ giảm thuế làng cho đến tận năm sau vì vậy chúng ta cần nuôi con mình lớn hơn trước.”

“ Cảm ơn , chồng yêu.”

(Ngôi làng này không hề có tên sao ?)

Nó dường như là một ngôi làng mới được thành lập gần đây. Và người dân ở đây hầu hết là những người trẻ tuổi như những gì anh ta nghe thấy cho đến tận nay,rất nhiều nhà gần đây cũng đã sinh con.

(Mình dường như là đứa con đầu lòng của cặp đôi này.)

Người duy nhất trong nhà là bố anh ta Lodan , mẹ Theresia và anh ta.

Hệ thống đóng thuế của ngôi làng mới thành lập dường như thả lỏng hơn trước , khiến anh ta nghĩ rằng Lodan và Theresia đã đến ngôi làng này sau khi rời khỏi nhà bố mẹ họ.

Anh ta nhai khoai tây trong miệng củ khoai tây,uống nước từ chiếc cốc gỗ và lại đi ra ngoài. Anh ta thường hôn lên má Theresia trước khi đi họ thật là lãng mạn mà .

Có lẽ chuẩn bị sắp có anh trai hoặc em gái sớm thôi.

(Mặc dù không dễ dàng như ý muốn,cách sống của nông dân cũng khá ổn .)

Allen đã chọn vị trí nông nô ở ngoài thế giới thực và vì vậy anh ta không hề phàn nàn về tình cảnh hiện tại. Một người mẹ xinh đẹp và người bố chăm chỉ . Nếu anh ấy có lời phàn nàn thì chắc chắn đó là -

(Mở bảng chỉ số )

Anh ta duỗi thẳng cánh tay mình về hướng vũ trụ và niệm bằng trái tim mình, như là muốn một một thứ gì đó vậy.

(Mình sẽ trở thành một triệu hồi sư,đúng không ? Có phải mình còn quá nhỏ để triệu hồi một thứ gì đó sao?Mình vẫn không thể mở ra được bảng chỉ số -Đây đúng là chế độ địa ngục . Chẳng có gì để làm cả , nhưng mà.)

Allen đã là đứa trẻ 6 tháng tuổi. Anh ta chỉ có vậy, không hơn không kém . Trong khi anh ta được sinh ra để trở thành một triệu hồi sư,anh ta chưa thể làm được điều gì bây giờ.

(Như mình nhớ chính xác rằng thiết lập này làm cho nhân vật chính của câu chuyện có thể hiểu được nguồn mana chảy qua cơ thể từ lúc còn nhỏ và sở hữu được một nguồn mana khổng lồ . Như mình lại không cảm thấy gì từ cơ thể cả,tại sao...)

Và ngoài việc không có câu trả lời nào cả ,cơn buồn ngủ lại ập tới anh ta . Cơ thể anh ta vẫn hoàn toàn là một đứa trẻ,và vì vậy anh ta có thể đói ,không ngừng khóc và cũng làm ướt cả quần nữa . Và khi ngủ ,anh ta sẽ chìm vào giấc ngủ sâu.

Lại 6 tháng trôi quá- một năm sau khi được chuyển sinh.

Bây giờ đang là mùa thu ,điều đó khiến anh ta nghĩ rằng mình được sinh ra vào mùa này.

Một bữa ăn sang trọng hơn bình thường được soạn ra . Allen bắt đầu ăn thức ăn dành cho em bé như là đậu luộc và khoai tây hấp nghiền nhỏ.

“ Cảm ơn anh vì đã hạ gục ‘ đại gấu ’, đồ ăn ngày hôm nay khá sang trọng đó .”

“ Hmm, anh làm mọi thứ ngày hôm nay chỉ vì Allen thôi !”

“ Cảm ơn , phụ thân ,mẫu thân .”

Gia đình của Allen là một gia đình nông dân. Có một cánh đồng ở sau nhà của họ , ở đó để canh tác khoai và lúa mì và các loài cây khác. Anh ta chỉ được đi đến khu vườn mà Theresia đang nắm giữ vì vậy đây đều là giả thiết của anh ấy.

Họ chỉ canh tác 9 tháng trong một năm.

Dường như đến mùa thu , sau mùa thu hoạch, những người đàn ông trong làng sẽ đi ra khu rừng gần đó để săn bắn. Chắc chắn việc săn bắn này khá là vui đối với người cha lực điền này.

Anh ấy nghe bố mình nói rất nhiều lần rằng anh muốn trở thành một nông dân vì anh không sinh ra để trở thành nông nô. Là một người trong vai trò đi săn ,cha anh ấy dường như rất cố gắng với công việc đó.

(Cái này về cơ bản hình như chưa ổn lắm, nhưng mà.)

Cảm giác không hề có tí muối nào từ thức ăn, Allen vẫn luôn thích ăn chúng. Và táo nghiền -như ẩn chứa sự thơm ngon của trái cây vậy.

Sau bữa tối, Allen được đặt lên giường.

(Thế này cũng không hề tệ,mình đoán vậy. Mình chắc chắn rằng sẽ trở thành triệu hồi sư nhưng cần rất nhiều thời gian , nhỉ.)

Trong lúc nghĩ ngợi anh ta đưa tay lên và lẩm bẩm những câu mà anh thường hay lẩm bẩm hàng tá lần trong quá khứ.

(Mở bảng chỉ số)

-Ting-

Và đột nhiên, một quấn sách màu đen xuất hiện ra trước mắt Allen. Và nó bay lơ lửng một chút trên bàn tay của anh ta.