Khi đến Trường Phúc cung, thái y vừa rời khỏi tẩm cung của Ứng phi, gặp Úc Tu Cẩm liền vội vàng định hành lễ. Úc Tu Cẩm khoát tay bảo không cần, rồi hỏi: "Ứng phi thế nào rồi?"
Thái y đáp: "Nương nương mấy ngày nay lao lực quá độ, vừa mới ăn chút cháo, hiện tại đã dần có chuyển biến tốt."
Nghe Ứng phi không có gì nghiêm trọng, Lê Tứ Cửu thở phào nhẹ nhõm. Y theo sau Úc Tu Cẩm vào tẩm cung của Ứng phi. Ứng phi mặt mày tái nhợt, thấy Úc Tu Cẩm nàng liền bảo cung nữ mang đệm đến lót sau lưng mình, yếu ớt ngồi thẳng dậy: "…… Hoàng thượng phải lo lắng rồi."
Úc Tu Cẩm ngồi bên mép giường: "Hôm qua gặp nàng vẫn ổn, sao lại đột nhiên ngã bệnh?"
Ứng phi dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán: "Là… là do thϊếp không cẩn thận…"
"Thái y nói nàng lao lực quá độ, nàng đang bận việc gì sao?"
Ứng phi đáp: "… Là vì thϊếp nghe Hoàng chiêu nghi muốn tự tay làm vài món ăn Hoàng thượng thích, để cùng Hoàng thượng dùng bữa. Thϊếp nghĩ nàng ấy có ý tốt nên đích thân qua đó hướng dẫn nàng. Ai ngờ lại quên mất thời gian..."
Biểu tình trên mặt Úc Tu Cẩm thoáng chốc chuyển sang bất lực, nói: "Thân thể nàng vốn yếu ớt, càng phải chú ý nhiều hơn. Đừng để bản thân quá mệt mỏi. Trẫm sẽ bảo Thường Thuận Hải mang vài món đồ bổ đến cho nàng."
"Những món Hoàng thượng tặng đến, thϊếp còn ăn không hết..." Ứng phi không nhịn được mỉm cười một chút, rồi nói: "Bất quá thϊếp quả thật có một chuyện muốn thỉnh cầu Hoàng thượng."
"Chuyện gì?"
Ứng phi đáp: "Hoàng chiêu nghi chuyên tâm học làm món mà Hoàng thượng thích nhất, không biết liệu Hoàng thượng ngày mai có thể đến dùng bữa với Hoàng chiêu nghi không?"
Úc Tu Cẩm khựng lại, vô thức nhìn về phía Lê Tứ Cửu, thấy Lê Tứ Cửu đang khoanh tay, hứng thú quan sát các đồ vật trong cung của Ứng phi, không chú ý đến hắn.
Hệ thống nhỏ giọng thúc giục: [Ngươi có thể đừng nhìn ngó như thế nữa không? Tiểu hoàng đế sắp bị người khác cướp mất rồi đấy!]
Lê Tứ Cửu cố gắng chuyển ánh mắt khỏi viên trân châu to bằng hai nắm tay, nhìn về phía Úc Tu Cẩm và Ứng phi.
Ứng phi nói tiếp: "Hoàng chiêu nghi dự định làm cháo tổ yến gà sợi, thịt nai chưng, mứt ngó sen… còn có vài món điểm tâm mà Hoàng thượng yêu thích nữa."
Lê Tứ Cửu chú ý thấy, mỗi lần Ứng phi nhắc đến một món ăn, biểu tình trên mặt Úc Tu Cẩm càng thêm do dự.
Y vươn tay chọt nhẹ vào lưng Úc Tu Cẩm, đợi Úc Tu Cẩm quay lại nhìn y mới khẽ gật đầu, ý muốn Úc Tu Cẩm đồng ý với Ứng phi.
Úc Tu Cẩm hơi ngơ ra, quay sang nói với Ứng phi: "Vậy thì ngày mai trẫm sẽ đến chỗ Hoàng chiêu nghi dùng bữa."
Hệ thống đang ồn ào trong đầu Lê Tứ Cửu: [Ngươi nghĩ gì vậy? Sao lại để tiểu hoàng đế đi đến chỗ người khác?]
Lê Tứ Cửu nói: [Ngươi không hiểu đâu, đây là mưu kế, mưu kế đấy!]
Hệ thống đầy hoài nghi: [Vậy, giải thích cho ta nghe mưu kế của ngươi đi.]
Lê Tứ Cửu: .............
Sao lại là mưu kế chứ!
Y giải thích với hệ thống: [Không thể ngay trước mặt Ứng phi mà bảo tiểu hoàng đế đừng đến chỗ khác. Như vậy chẳng khác gì làm mất mặt tiểu hoàng đế, không bằng thuận theo dòng nước, để tiểu hoàng đế và Ứng phi thấy được điểm tốt của ta.]
Y ngừng lại một lát: [Hơn nữa, ngươi không nhận thấy sao? Khi Ứng phi nhắc đến mấy món ăn đó, hai mắt tiểu hoàng đế sáng lên.]
Hệ thống: [Vậy thì sao?]
Lê Tứ Cửu tiếc rèn sắt không thành thép: [Điều đó chứng minh tiểu hoàng đế là một kẻ háu ăn. Ta phải tận dụng thời gian hắn vắng mặt để nhanh chóng nghiên cứu sách dạy nấu ăn, nâng cao kỹ năng của bản thân. Tránh để hậu thế viết về ta chỉ là… yêu phi Lê Tứ Cửu, diện mạo như quỷ dạ xoa, sở trường chỉ là xoa bóp cổ vai gáy… ]
Hệ thống: ............