Ngày hôm nay của Úc Tu Cẩm trôi qua rất bình lặng, bất kể là Thường Thuận Hải hay là Thái hậu đều không có đột nhiên báo tin xấu cho hắn Lê Tứ Cửu đang gây họa cho ai. Úc Tu Cẩm quyết định đợi đến lúc sang Cẩm Thốc cung sẽ hỏi Lê Tứ Cửu dạo gần đây thiếu cái gì, lại tặng cho y vài món xem như phần thưởng cho y đã an phận thủ thường mấy ngày nay.
Ai biết được Lê Tứ Cửu vừa gặp hắn đã nói: "Hoàng thượng, hôm nay lúc thỉnh an Ứng phi đã gọi một mình thần ở lại"
Không đợi hắn hỏi Ứng phi đã nói gì, Lê Tứ Cửu đã cong môi tiếp tục nói: "Ứng phi bảo thần khuyên Hoàng thượng ghé qua cung của những phi tần khác."
Úc Tu Cẩm đang cởi bỏ nút thắt trên cổ áo, vừa nghe được lời này của Lê Tứ Cửu, động tác trên tay ngừng lại. Hắn im lặng một lúc, không rõ ý tứ nói: "Lẽ nào ngươi muốn trẫm đi đến chỗ người khác sao?"
Lê Tứ Cửu sựng lại một hồi, ý cười đông cứng bên môi.
Chẳng phải Úc Tu Cẩm nên dịu dàng ôm y vào lòng nói "Trẫm sẽ không đi đến chỗ người khác" sao?
Sao hắn lại không đi theo kịch bản chứ!
Nếu hắn cảm thấy y là người hiền huệ, nghe lời y đi đến chỗ người khác thì phải làm saooooooooooooooo!!!!
Lê Tứ Cửu hối hận đến mức hận không thể chọt bản thân hai dao!!
Úc Tu Cẩm nói đùa một câu, mãi không đợi được câu trả lời của Lê Tứ Cửu nên nhìn về phía y.
Chỉ thấy Lê Tứ Cửu cụp mắt xuống, bóng của lông mi chiếu xuống dưới hàng mi, tăng thêm vài phần mềm mại cho dung mạo vốn sắc bén như kiếm của y. Khóe môi y tuy rằng đang cong nhưng lại không có bao nhiêu ý cười trong đó, đứng tại nơi đó nhưng lại dường như mang theo sát khí.
Úc Tu Cẩm lúc này mới ngộ ra, lời của bản thân vừa nảy, đối với Lê Tứ Cửu vốn đã si luyến hắn, là tổn thương rất lớn.
Úc Tu Cẩm trong lòng thầm nói "không xong rồi", hắn sợ Lê Tứ Cửu trong lúc thẹn quá hóa giận sẽ làm ra chuyện gì đó cực đoan liền vội tiến lên hai bước, năm lấy tay Lê Tứ Cửu nhận lỗi: "Là trẫm không tốt, rõ ràng biết ngươi đối với trẫm.....lại còn đùa câu này với ngươi"
[Giá trị sủng ái +5]
Lê Tứ Cửu nghe lời mà Úc Tu Cẩm nói, biết hắn không có ý định đi đến chỗ người khác, trái tim treo lơ lửng rốt cục cũng có thể về lại chỗ cũ.
........Hoàng thượng, cái trò đùa này có hơi dọa người đó.......
Lê Tứ Cửu nghĩ lại vẫn còn rùng mình, suy đi nghĩ lại vẫn sợ hắn xem lời nói của bản thân là thật, thế là hướng ánh mắt nghiêm túc về phía hắn: "Hoàng thượng, đừng đi đến chỗ người khác"
Úc Tu Cẩm bị sặc một cái, tay nắm thành quyền che miệng ho vài tiếng. Lúc lấy lại hơi xong vẫn không nhìn Lê Tứ Cửu mà xoay mặt về hướng khác: "........Trẫm, vốn cũng không có đi"
Lê Tứ Cửu cảm thấy Úc Tu Cẩm có gì đó không đúng, vừa tính hỏi hắn thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng nói khẽ.
Úc Tu Cẩm dường như bị dời sự chú ý, nhanh chân dời bước về phía cửa: "Thường Thuận Hải, có chuyện gì sao?"
Thường Thuận Hải không nghĩ tới Úc Tu Cẩm sẽ từ trong bước ra, bị dọa đến nhảy dựng lên tại chỗ, ôm ngực đáp: "Hồi Hoàng thượng, Ứng phi nương nương đột nhiên ngất xỉu"
Úc Tu Cẩm: "Ngất xỉu?"
Thường Thuận Hải đáp: "Vâng, nghe nói chiều nay Ứng phi nương nương cảm thấy tức ngực phát đau, vừa nãy đột nhiên ngất đi rồi..........."
Úc Tu Cẩm vô thức nói "Mau đi xem xem", rồi lại nhớ ra bản thân vừa đồng ý với Lê Tứ Cửu là sẽ không đi qua chỗ người khác, nhất thời có chút khó xử. Lại thấy Lê Tứ Cửu đi bước lớn đến chỗ Thường Thuận Hải, ngữ khí gấp gáp: "Ngất rồi? Tìm đại phu chưa? Ngực đau như thế nào?"
Lê Tứ Cửu không có thời gian để quản hành vi của bản thân có phù hợp với quy tắc của cổ nhân hay không, y chỉ nói: "Mau đưa ta đi xem xem, ta từng học cấp cứu!"
Trên đường đuổi đến Trường Phúc cung, hệ thống nói: [Ngươi, cũng không cần, căng thẳng quá, nói không chừng, đây là, thủ đoạn của Ứng phi, để tiểu hoàng đế, đi qua đó]
Biểu cảm của Lê Tứ Cửu trầm xuống: [Tốt nhất là như vậy]