Nếu như được thì Úc Tu Cẩm mỗi ngày đều sẽ nghỉ ngơi nửa canh giờ sau khi dùng bữa trưa, nhưng hôm nay Úc Ngôn Lễ còn có việc phải thương lượng cùng hắn ta, cho nên hôm nay xem như là không ngủ được rồi.
Úc Tu Cẩm ép bản thân mình phải tỉnh táo ngồi đánh cờ cùng với Úc Ngôn Lễ. Úc Ngôn Lễ tuy rằng đối nhân xử thế xưa nay đều rất ôn hòa nhưng khi chơi cờ lại cực kỳ quyết liệt dứt khoát, đánh cho Úc Tu Cẩm không có đường để chống trả.
Úc Ngôn Lễ cười nói: "Thần xưa nay vẫn là rất yêu thích chơi cờ cùng với hoàng thượng."
"...." Úc Tu Cẩm nhìn qua đám quân trắng đang rúc trong một góc run cầm cập của mình, cười một cách bất lực, nói: "Hoàng thúc là thích xem trẫm bị đánh cho tơi bời hoa lá chứ gì.”
Úc Ngôn Lễ không nhịn được mà cong cong khóe mắt, suy tư một lát rồi lại đặt xuống một quân cờ, nói: "Nói ra thì, Đông Oa.... hoàng thượng người tính toán xử lý thế nào đây?"
Vừa nhắc đến Đông Oa, Úc Tu Cẩm liền cảm thấy đau đầu. Đông Oa rõ ràng vận số đã tận, lại vẫn nhiều lần quấy nhiễu quân đội biên quan, hệt như một đứa trẻ không được chú ý đến liền níu lấy y phục của phụ mẫu làm loạn, phiền đến nỗi không thể chịu được.
Úc Tu Cẩm đáp: "Hoàng thúc cho rằng trẫm nên xử lý thế nào đây?"
Úc Ngôn Lễ nói: "Theo như thần thấy, chi bằng thu phục Đông Oa trở thành lãnh thổ Đại Châu luôn đi.”
Úc Tu Cẩm không cảm thấy ngoài ý muốn. Đông Oa từ trước đến nay vẫn luôn không ngừng khıêυ khí©h Đại Châu, thuộc loại chỉ cần cho một chút màu liền đòi mở cả phường nhuộm, chỉ nhắc đến thôi cũng khiến người ta cảm thấy phiền chán. Vì thế ý kiến của phần lớn quan viên trong triều đều nhất trí với Úc Ngôn Lễ, không bằng diệt nhanh cho rồi.
Úc Tu Cẩm lại lắc đầu bảo: "Người mà không có nhân nghĩa thì không thể đứng thẳng với đời, nước cũng như vậy. Đại Châu cũng đâu phải là chưa từng chịu qua nỗi khổ loạn lạc, cớ gì lại phải đi xâm phạm lãnh thổ của nước khác, diệt quốc....." hắn ngừng lại một lúc: "Thật ra, trẫm đã cho mời sứ giả của Đông Oa đến kinh thành, so với diệt quốc, trẫm càng hy vọng có thể đặt được mối quan hệ giao hảo để thúc đẩy mậu dịch giữa hai nước.”
Trong tay Úc Ngôn Lễ đang cầm một quân cờ đen, trầm ngâm một lúc lâu, liền nhướng mày cười với Úc Tu Cẩm: "Hoàng thượng thật là một đấng minh quân nhân hậu.”
Y nói: "Nếu hoàng thượng đã quyết định rồi, thần sẽ tận lực ủng hộ người.... Còn về việc khuyên nhủ mấy vị lão thần trong triều, hoàng thượng cứ an tâm giao cho thần xử lý việc này đi.”
Úc Tu Cẩm thật lòng biết ơn nói: "Đã vất vả cho hoàng thúc rồi."
Úc Ngôn Lễ cười, cầm quân cờ trong tay đặt xuống bàn cờ, trong chớp mắt lại ăn thêm một quân nữa của Úc Tu Cẩm. Úc Tu Cẩm khổ sở nhăn nhó ngó mấy quân cờ càng ngày càng ít của mình, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến vài tiếng nói nho nhỏ, hắn gấp gáp bỏ quân cờ trong tay xuống: "Thường Thuận Hải đã quay trở lại rồi sao?"
Thường Thuận Hải béo mập mũm mĩm như đứa bé trong tranh Tết rướn người tiến vào, nói: "Bẩm hoàng thượng, nô tài đã quay lại rồi đây."
Úc Ngôn Lễ hiếu kỳ hỏi: "Thường công công đã đi đâu vậy?"
Thường Thuận Hải đáp: "Hồi bẩm Tam vương gia, nô tài vừa mới đi qua chỗ Hoàng Chiêu nghi một chuyến.”
"Hoàng Chiêu nghi sao?" Úc Ngôn Lễ lại hỏi: "Nàng ta lại gây sự nữa rồi à?"
"Cũng không hẳn là gây sự..."
Thường Thuận Hải liếc nhìn qua phía Úc Tu Cẩm đang xụ mặt dọn bàn cờ, thấy hắn không có ý kiến gì bèn đáp: "Là do nô tài nghe nói Hoàng Chiêu nghi đang tức giận bèn đi qua nghe ngóng một hồi, hóa ra là do Lê công tử hôm nay lúc đi thỉnh an đã lời qua tiếng lại với Hoàng Chiêu nghi, Hoàng Chiêu nghi bị y chọc cho tức giận."
Úc Ngôn Lễ không nhịn được mà lắc đầu: "Chất nữ này của thần từ nhỏ đã tính tình thất thường, hẳn là đã gây không ít phiền phức cho hoàng thượng rồi.”
Thực ra, sau khi trưởng tỷ của Úc Ngôn Lễ được gả đến Lý gia, muội muội của trượng phu nàng mới sinh ra Hoàng Chiêu nghi, chẳng có chút dính dáng nào đến Úc Ngôn Lễ. Nhưng mà Úc Ngôn Lễ vốn thân cận với tỷ tỷ, mà Hoàng gia lại thân cận với Lý gia, qua lại lâu ngày cũng coi như là nửa thân thích. Hoàng Chiêu nghi lớn lên dưới con mắt của Úc Ngôn Lễ, cũng là được chính Úc Ngôn Lễ đưa vào trong cung.
Trước mặt người thúc thúc có quan hệ họ hàng xa lắc xa lơ này của Hoàng Chiêu nghi, Úc Tu Cẩm chỉ nói: "Muộn chút nữa trẫm sẽ đi đến chỗ Lê Tứ Cửu khuyên răn y một chút, bảo y sau này phải chú ý lời ăn tiếng nói của bản thân."