Úc Tu Cẩm tuy rằng tại vị đã mười năm nhưng lại chưa từng lập hậu, tất thảy chuyện trong cung đều giao cho Ứng phi có địa vị lớn nhất quản lý.
Hôm nay chúng phi tần đều theo lẽ thường, sau khi chải tóc trang điểm xong liền đến Trường Phúc cung của Ứng phi thỉnh an.
Ứng phi eo lưng thẳng tắp ngồi ở thượng vị, ánh mắt chậm rãi lướt qua mỗi một phi tần, khẽ gật đầu: "Đều đến đông đủ rồi"
Như thường lệ, chúng phi tần đồng loạt hô: "Thỉnh an nương nương"
Ứng phi đáp: "Đều ngồi xuống nói chuyện đi"
Đợi cho tất cả mọi người đều ngồi xuống, Ứng phi nhàn nhạt dặn dò vài câu như "Gần đây tiết trời trở lạnh, các vị tỷ muội chú ý giữ ấm", lại nhìn sang thân ảnh màu vàng nhạt ngồi ở hàng ghế trước: "Nghe nói hôm qua Hoàng Chiêu nghi đến Cẩm Thốc cung?"
Hoàng Chiêu nghi chỉ đợi Ứng phi hỏi mình câu này, một bụng uất ức nhất thời bộc phát: "Đúng là như thế, hôm qua thϊếp không nhịn được việc Lê Tứ Cửu độc chiếm hoàng thượng lâu như vậy, nên đã chạy đến Cẩm Thốc cung, muốn nhìn xem Lê Tứ Cửu đó rốt cục là bộ dạng gì?"
Nàng ngừng lại một chút, Ứng phi thấy thế liền hỏi: "Là bộ dạng gì?"
Hoàng Chiêu nghi nhớ tới khuôn mặt cười đầy tà khí của Lê Tứ Cửu hôm qua, không nhịn được ớn lạnh một trận. Vì để che đậy sự sợ hãi của bản thân, nàng lớn giọng bảo: "Vừa kiêu ngạo, vừa ngông cuồng, tướng mạo dọa người! Trông như một con quỷ dạ xoa!"
Hoàng Chiêu nghi vừa nói dứt lời lại nghe thấy một giọng nam truyền đến từ ngoài cửa: "Quỷ dạ xoa?"
Chúng phi tần sững sờ, xoay đầu nhìn ra phía cửa, lại thấy một nam tử áo xanh khoanh tay đứng đấy, khẽ híp mắt, khóe môi mang ý cười mơ hồ không rõ.
Hệ thống ở trong đầu Lê Tứ Cửu cười không ngừng được: [Ta nói, ngươi hôm qua, chắc chắn là, dọa người ta, rồi! Ngươi còn cứng mồm, nói không có! Nàng đã, gọi ngươi, quỷ dạ xoa, rồi........ha ha ha]
Lê Tứ Cửu bất lực cực kỳ.
Nhớ đến năm đó lúc học đại học y còn được người ta gọi là hotboy, đi đường thỉnh thoảng còn được bắt chuyện và xin phương thức liên lạc. Nhưng sau khi y đến Đại Châu đã vào quân ngũ năm năm, khí thế cả người sắc bén hơn rất nhiều. Y cũng không muốn trở nên hung dữ như thế, nhưng không hung thì làm sao dọa được quân địch và mấy tướng sĩ dưới trướng?
Nhưng ví hắn với quỷ dạ xoa thì hơi quá đáng đấy..........Lê Tứ Cửu cảm thấy bản thân rất uất ức.......
Lê Tứ Cửu thi lễ với Ứng phi: "Lê Tứ Cửu thỉnh an nương nương"
Ứng phi cười nhẹ: "Lê công tử đa lễ rồi, ngồi xuống hẵng nói chuyện"
Trong điện chỉ còn vài hàng ghế cuối cùng là còn trống, Lê Tứ Cửu vừa tìm chỗ ngồi xuống liền nghe Hoàng Chiêu nghi hừ một tiếng: "Rốt cục cũng nỡ ra khỏi Cẩm Thốc cung rồi à?"
Câu này hỏi rất chối tai, Lê Tứ Cửu lại chỉ cười nhẹ: "Đúng vậy, hoàng thượng không ở đó, thần cảm thấy không thú vị liền ra ngoài đi vài vòng"
Hoàng Chiêu nghi nghe thấy câu này liền xanh mặt: "Ngươi!"
Ứng phi nhẹ nhàng nhấc tay ngăn cản lời mắng mỏ mà Hoàng Chiêu nghi chuẩn bị thốt ra, dùng giọng ấm áp nói với Lê Tứ Cửu: "Trong cung của hoàng thượng đã lâu chưa có người mới, Lê công tử tiến cung, các vị tỷ muội đều rất vui mừng." Nàng ngừng một chút, dường như đang ám chỉ điều gì đó: "Chỉ là tiến cung rồi, thì cũng không khác gì với những tỷ muội khác, quy tắc nào cần chú ý thì vẫn phải chú ý một chút."
Lời của Ứng phi đã rõ ràng là dạy Lê Tứ Cửu, bất kể trước đây ngươi làm cái gì, là nam hay nữ, tiến cung thì phải tuân thủ quy tắc trong cung; Hoàng Chiêu nghi thoáng chốc vui vẻ, bị giáo huấn trước mặt tất cả phi tần như thế, cho dù Lê Tứ Cửu là nam nhân đi chăng nữa thì cũng phải mất mặt.
Nhưng Lê Tứ Cửu vẫn như cũ mỉm cười gật đầu: "Nương nương nói phải, thần đã biết"
Chẳng nhìn ra một chút giận dữ hay là khó xử nào.
Ứng phi lại nói với mọi người một vài đạo lý trong cung, tướng mạo Ứng phi trông rất đoan trang, Lê Tứ Cửu nhìn nàng thì lại nhớ đến chủ nhiệm cấp ba của mình, cả hai người họ đều là thận trọng, nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ.
Thật ra Lê Tứ Cửu rất bái phục kiểu người như thế, chỉ là ngồi nghe một lát liền bất giác thả hồn theo mây, y đánh giá một lượt người ngồi ở đây, thầm nói tiểu hoàng đế đúng là có phúc, phi tử của hắn ai nấy đều xinh đẹp, khí chất cũng không giống nhau, Ứng phi hiền huệ, Hoàng Chiêu nghi kiều diễm, ngồi gần y vẫn còn kiểu ôn nhu như nước, kiểu yểu điệu thục nữ.
Nhưng khiến Lê Tứ Cửu kinh ngạc nhất là một nữ tử mặc y phục xanh lục nhạt, nàng nhàm chán ngồi chống cằm, mi mục anh khí lại tản ra một chút lười nhác. Khi Lê Tứ Cửu nhìn đến nàng ta, nàng cũng thấy ánh mắt của Lê Tứ Cửu, nhướng mày cười với y, lại có sự tiêu sái khó nói nên lời.
Lê Tứ Cửu hơi sửng sốt, ý niệm xuất hiện đầu tiên trong đầu là nữ tử này trông còn soái khí hơn cả một đại nam nhân như y...........
Sau khi thỉnh an xong, Lê Tứ Cửu hiếu kỳ hỏi Uyển Chi người đó là ai, Uyển Chi đáp: "Công tử chắc là đang nói đến Tiết Chiêu nghi, Tiết Chiêu nghi là nữ nhi của một nhà diêm thương*, nghe nói từ nhỏ đã được nuôi như nam nhân, là năm trước bị phụ thân nàng dâng vào cung..........Tiết Chiêu nghi nàng ........"
*diêm thương: buôn muốiUyển Chi đè thấp giọng, tỏ vẻ thần bí nói: "Năm nay đã......hai mươi bảy rồi."
Hai mươi bảy? Lê Tứ Cửu nhướng mày kinh ngạc, không nghĩ rằng Tiết Chiêu nghi đó nhìn trẻ như thế mà lại lớn hơn y hai tuổi.
--------------------