Úc Tu Cẩm nỗ lực hòa hoãn giọng nói: "........Trẫm không sao, không cần kinh hoảng"
Hệ thống nghẹn họng trân trối: [Đây, đây là hoàng đế, đó! Ngươi sao lại dám, ra tay, với hoàng đế, nặng thế! Ngươi chán sống rồi!]
Lê Tứ Cửu hối hận muộn màng: [Trước đây trong quân ta đều ấn như thế mà! Bọn họ còn chê không đủ sức đấy!]
Hệ thống im lặng một hồi, ngữ khí có chút bi ai: [Ngươi....ngươi là kí chủ đầu tiên của ta, ngươi, là một, người tốt. Ta sẽ không, quên ngươi đâu......]
Lê Tứ Cửu: .............
Sao mà còn chưa đấu tranh vùng vẫy một chút đã để lại di ngôn cho y rồi hả!
Lê Tứ Cửu đổ mồ hôi lạnh, lúng ta lúng túng nói với Úc Tu Cẩm: "Thần.......có phải lực tay của thần có hơi lớn.......ban nãy không khống chế được......hoàng thượng, người vẫn ổn chứ?"
Úc Tu Cẩm khóe mắt thấy Lê Tứ Cửu cúi thấp đầu, không thấy rõ biểu tình, chỉ thấy khóe miệng vốn luôn nhếch lên cười của y nay đã hạ xuống, Úc Tu Cẩm thật ra không cảm thấy ngoài ý muốn. Y vốn không biết phương pháp khai thông kinh mạch, sỡ dĩ yêu cầu xoa bóp cho hắn chỉ là do thầm mến nhiều năm nên không tiếc thủ đoạn muốn chạm vào người hắn mà thôi.
Hắn thầm thở dài một hơi, cười nói với Lê Tứ Cửu: "Ban nãy là trẫm chưa chuẩn bị tốt, A Cửu không cần tự trách, cứ ấn đi là được"
Nói xong, Úc Tu Cẩm nằm lại ngay ngắn, nín thở chờ đợi đợt tàn phá tiếp theo của Lê Tứ Cửu.
Ai ngờ.....lại thoải mái ngoài dự liệu của Úc Tu Cẩm.
Lòng bàn tay Lê Tứ Cửu ấm nóng, cách một lớp áo trong mà dán lên vai gáy, so với mấy thái y và cung nữ không dám ấn mạnh, tuy rằng lực độ của Lê Tứ Cửu đã nhẹ đi rất nhiều thì vẫn có lực như cũ. Lê Tứ Cửu ấn không sót chỗ đau nào của hắn, thân thể Úc Tu Cẩm dần dần thả lỏng, lần đầu tiên có cảm giác buồn ngủ nhanh như thế.
Như là phát giác ra sự buồn ngủ của hắn, Lê Tứ Cửu rời tay, nhẹ giọng nói: "Nếu hoàng thượng đã muốn ngủ rồi vậy thần hôm nay chỉ ấn đến đây thôi"
Úc Tu Cẩm mơ hồ cảm nhận được Lê Tứ Cửu đắp chăn cho hắn, rồi lại thổi tắt nến, kế tiếp liền không biết xảy ra chuyện gì, lần nữa mở mắt đã thấy sắc trời gần sáng.
Lúc Thường Thuận Hải hầu hạ hắn rửa mặt thay y phục liên tục đánh giá thần sắc của hắn, Úc Tu Cẩm hỏi: "Sao thế?"
Thường Thuận Hải cười nói: "Chỉ là cảm thấy khí sắc hôm nay của hoàng thượng rất tốt"
Úc Tu Cẩm nhìn trong gương đồng một hồi, cảm thấy quầng thâm đen dưới mắt nhạt đi không ít. Trong ấn tượng của hắn, chỉ có khi hắn còn nhỏ, phụ hoàng vẫn còn tại thế mới được ngủ ngon như vậy. Cảm thấy tâm tình rất tốt, bữa sáng ăn thêm vài ngụm cháo không nói, lúc thượng triều sắc mặt cũng nhu hòa hơn thường ngày, thấy mấy đại thần lại đang cãi nhau còn cười khuyên vài câu, thế mà lại dọa cho ai nấy đều mặt mày tái mét.
Vừa hạ triều, thái hậu đã nhờ người đưa tin bảo Úc Tu Cẩm qua đó một chuyến.
Thông thường thái hậu gọi qua đó, chỉ có là vì giáo huấn hắn, đúng là do nhàn quá không có chuyện gì làm. Bất quá Úc Tu Cẩm không hiểu bản thân lại làm ra chuyện gì đáng ăn mắng nữa.
Hắn đi thẳng đến Từ Ninh cung, vừa vào cửa đã thấy khuôn mặt tuyệt diễm viết đầy hai chữ lo âu của thái hậu. Không đợi hắn nói gì thái hậu đã bước nhanh về phía trước bắt lấy cánh tay hắn nhìn một hồi.
Úc Tu Cẩm không hiểu chuyện gì: "Mẫu hậu đang làm gì thế?"
Thái hậu lo lắng nói: "Người không có bị thương chứ?"
"Bị thương?"
Thái hậu nói: "Ta nghe nói Lê Tứ Cửu đó mượn cớ xoa bóp mà đánh người!"
Úc Tu Cẩm: "............"
Úc Tu Cẩm lạnh lùng nhìn người bên cạnh mình.
Thường Thuận Hải, ngươi đúng là dám nghĩ thật.