Khi những lời khıêυ khí©h không khách sáo đó vừa thoát ra, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng, không khí đột nhiên yên lặng, những học sinh khác nhìn sang, cảm thấy như có một cuộc chiến sắp sửa nổ ra.
Tần Húc híp mắt lạnh lùng, một tay chống lên mép bàn, cúi đầu ghé sát lại, nhìn chằm chằm Khương Dương từ trên cao: "Thùng sách của cậu để ở khu vực chung, cản đường, chẳng lẽ là lỗi của tôi sao?"
Đôi mắt đen sâu thẳm, khi nhìn chằm chằm vào một người, tạo ra một áp lực rất lớn.
Khương Dương theo bản năng hơi ngả người ra sau, muốn giữ khoảng cách xa hơn, nhưng mới vừa nhúc nhích một chút, liền cảm thấy như vậy có vẻ như mình đang tỏ ra yếu thế, sợ đối phương.
Cho nên, Khương Dương không những không lùi lại mà còn càng ngẩng cao cổ tiến về phía trước, cả hai bên đều nhìn nhau với ánh mắt sắc bén, không ai chịu nhường một bước, như thể chỉ cần chớp mắt là thừa nhận bản thân thua cuộc.
Đúng lúc này, Hoàng Thiệu vừa đi vệ sinh xong, vừa lắc lắc chai nước trên tay vừa nhảy nhót vào lớp học, cậu ta từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ nhìn thấy bề ngoài, không nhận ra sự căng thẳng ngưng đọng trong không khí, cậu ta cười đùa nói: “Này, các cậu đang chơi gì đấy? Thua thì phải hôn hả? Hình phạt này cũng không tệ đâu~"
Cuối câu còn cố ý kéo dài, vẽ thành một đường lượn sóng uốn éo, nhướng mày, phấn khích muốn tham gia, các học sinh khác muốn nhắc nhở cậu ta, nhưng không thể kịp, đối phương như một cơn gió lao đến, phá hỏng bầu không khí, làm cho sự căng thẳng ban đầu trở nên vô cùng vi diệu.
Và đúng lúc này, học sinh ngồi cạnh Khương Dương ở bên kia lối đi cũng vừa trở về, bẽn lẽn di chuyển thùng sách của mình đi, cố gắng làm dịu bầu không khí: "Xin lỗi nha, thùng sách của mình to quá, mình đẩy nó về phía sau lớp luôn đây."
Thùng sách to nặng vừa được dời đi, lập tức tạo ra một lối đi, Tần Húc dường như cũng không có lý do gì để tiếp tục đứng đó cãi cọ với Khương Dương.
Dưới ánh mắt của các bạn học khác, hắn lạnh lùng liếc nhìn Khương Dương một cái, không đi qua lối vừa mới mở, mà lại như cố tình đối đầu với Khương Dương, bước chân dài qua thùng sách của Khương Dương một cách nhẹ nhàng, đi đến thùng rác phía sau lớp, ném túi bánh mì vào, rơi đúng vào trong thùng, sau đó lại rẽ một cái, hờ hững đi về chỗ ngồi của mình.
Tạ Triết vừa trò chuyện với nữ sinh ở bàn trước vừa xem kịch vui, lúc này cười rất tươi, khoác vai Tần Húc, trêu chọc: "Anh Húc, cậu ném rác mà cũng oai như vậy ~"
Tần Húc nhún vai, hất tay cậu ta xuống, lạnh lùng nói: "Đừng làm phiền, tôi muốn ngủ."
Sau đó, hắn liền gục xuống bàn, không thèm để ý đến người khác.
Tạ Triết cũng không quan tâm, cậu ta nghe ra được giọng điệu của Tần Húc đã bình thường trở lại, hết cơn gắt ngủ rồi, chỉ là bây giờ đối phương cần ngủ bù, hỏi nhiều vài câu cũng sẽ không làm hắn nổi giận.
"Cậu cũng thật kỳ lạ, vào từ cửa sau thuận tiện hơn mà, lại cố tình vòng lên trước, là cố ý muốn gây chuyện với Khương Dương hả?"
"Anh Húc, tối qua cậu làm gì mà cả đêm không ngủ vậy, chơi game thâu đêm suốt sáng à?"
Ngay lúc Tạ Triết nghĩ Tần Húc sẽ không trả lời, Tần Húc đột ngột mở miệng: "Gặp ma rồi."
Tối qua còn tận tình đắp chăn cho hắn, hôm nay lại vô duyên vô cớ gây sự, không phải là gặp ma thì là gì?
Tạ Triết nghe mà ngẩn người, anh Húc bị ngủ mơ rồi hả?
Tâm trạng của Tần Húc không tốt, cảm thấy như bị người ta trêu đùa một trận, càng nghĩ càng bực bội, lại cảm thấy bản thân vì chuyện nhỏ nhặt này mà mất ngủ cả đêm, quả thực rất ngu ngốc, liền vứt chuyện này ra sau đầu, quyết định không suy nghĩ nữa, nằm ngủ còn tốt hơn.
Giữa tiết học, sau khi vận động tay chân trong giờ thể dục buổi sáng, Tần Húc coi như đã khôi phục tinh thần, cũng bắt đầu tranh thủ giờ nghỉ để làm bài tập. Chỉ tiếc, tâm trạng vừa mới ổn định một chút, ông trời dường như muốn trêu ngươi hắn, bút nước đang viết thì hết mực, bực bội vẩy vài cái, lại bắn mấy giọt mực đen lên vạt áo, nhìn rất chướng mắt.
Tần Húc vứt bút, định tìm cây bút khác, liền phát hiện cây bút khác còn thê thảm hơn, trực tiếp hết mực. Mới khai giảng, Tần Húc căn bản chưa vào trạng thái học tập, ngay cả những thứ cơ bản nhất như bút cũng không chuẩn bị đầy đủ, Tần Húc tức mình cười khổ, không còn cách nào khác, quay đầu định mượn bút của Tạ Triết, chợt nhớ ra cậu ta đã đi căn tin rồi, chắc chắn đang tán gái, không thể quay lại ngay.