Cả đêm, Tần Húc không thể ngủ ngon, cứ mãi suy nghĩ về hành động kỳ quặc của Khương Dương khi đắp chăn cho mình.
Là quan tâm?
Là hòa giải?
Muốn làm bạn lại từ đầu?
Nhưng sau đó hắn lại tự phủ định từng suy đoán một, vì bình thường Khương Dương luôn không hợp với hắn, gặp mặt là cãi nhau, chưa từng đối xử tốt với hắn một giây nào.
Tâm trí rối bời với những suy nghĩ lộn xộn, đến cuối cùng có chút buồn ngủ, thì trời đã sáng, chưa đến nửa tiếng sau chuông báo thức đã vang lên.
Khi mọi người lần lượt thức dậy, Tần Húc lại quay người, vùi đầu vào chăn tiếp tục ngủ.
Một đêm không ngủ ngon làm mắt hắn thâm quầng, khuôn mặt u ám, bước vào lớp học.
Ở cửa, hắn gặp Tạ Triết vừa đi lấy nước về, đối phương còn cười đùa: "Anh Húc, tối qua cậu làm gì mà y như vừa trải qua một đêm hoan lạc thế? À, tôi lấy nước cho cậu luôn rồi."
Tạ Triết giơ hai chai nước trong tay, lắc lắc.
Tần Húc vẫn chưa hết cơn gắt ngủ, không muốn nói chuyện, đôi mắt đen láy y như bị đóng băng, lạnh lùng gật đầu, sau đó quay người bước vào lớp.
Đi ngang qua bảng đen, Hoàng Thiệu đang vui vẻ đùa giỡn với các bạn khác, thấy hắn bước qua, liền vỗ mông hắn một cái, nhiệt tình chào: "Chào buổi sáng, cục cưng!"
Tần Húc dừng bước, quay đầu, nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm, khóa chặt lên người Hoàng Thiệu.
Vì trên mặt không có biểu cảm nào, đường nét cứng rắn càng làm tăng vẻ lạnh lùng cực độ, ánh mắt như mũi nhọn của băng, phản chiếu tia sáng lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy rợn cả người.
"Muốn chết à?" Giọng nói lạnh lùng khàn khàn, tràn đầy sát khí.
Hoàng Thiệu lập tức sợ hãi, ý thức được mình đã đυ.ng phải tổ ong vò vẽ, vội giơ tay nhận lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, anh Húc, tôi thật không biết là cậu, tôi… tôi vốn định vỗ mông Tiểu Béo mà."
Lập tức, ngọn lửa giận dữ lan tỏa, ánh mắt Tần Húc chuyển sang Tiểu Béo bên cạnh, đối phương bị ánh mắt đáng sợ của Tần Húc làm cho sợ hãi, co rụt cổ lại, ước gì có thể chui đầu vào chỗ nào đó như đà điểu.
Tiểu Béo lườm Hoàng Thiệu một cái, oán trách cậu ta không có đạo nghĩa, kéo người vô tội xuống nước.
May mắn là, Tần Húc bị lý trí kéo lại, chỉ đá Hoàng Thiệu một cái, sau đó quay người đi về chỗ ngồi.
Hoàng Thiệu ôm chân, rêи ɾỉ, sợ hãi nói: "Vừa rồi suýt nữa tôi đã nghĩ mình sắp lên thiên đàng rồi."
Tiểu Béo không chút thương xót, chỉ nhìn cậu ta nhảy dựng lên: "Cậu phải là xuống địa ngục mới đúng."
Hoàng Thiệu lập tức lao đến, túm lấy Tiểu Béo: "Cậu là đồ khốn, nguyền rủa tôi hả, nói lại lần nữa xem."
Lại cười đùa ầm ĩ cả lên.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, bọn họ mới chậm rãi về chỗ ngồi. Hoàng Thiệu và Khương Dương ngồi cùng bàn, cậu ta ngồi bên trong, để vào được, Khương Dương phải đứng dậy nhường chỗ.
Hoàng Thiệu là kiểu người vết thương vừa lành là quên ngay đau đớn, thấy Khương Dương đứng bên cạnh, lại ngứa tay, vỗ vào mông Khương Dương một cái, còn cười tươi rói: "Yo hoo~"
"Muốn chết à."
Khương Dương liền đẩy mạnh cậu ta vào chỗ ngồi, Hoàng Thiệu ngã ngồi trên ghế, khuỷu tay đập vào góc bàn, cảm giác tê dại như bị điện giật, vừa đau vừa tê, ôm tay kêu lên: "Á—đau chết tôi rồi."
Khương Dương không nể nang: "Đáng đời."
Hoàng Thiệu giả bộ lau nước mắt tàn hình, khóc lóc nỉ non: "Tiểu Dương Dương, trước đây cậu không phải thế này, cậu thay đổi rồi, cậu trở nên tàn nhẫn vô tình rồi."
Khương Dương khinh thường nhìn cậu ta, như thể nhìn thêm một giây nữa mắt cũng sẽ bị mù: "Đủ rồi đấy, đừng có gọi tôi kinh tởm như vậy."
Hoàng Thiệu lập tức làm ra bộ dạng Tây Tử ôm ngực: "Sao mà được, đó là biệt danh yêu thương tôi dành cho cậu mà~"
Cậu ta nửa che mặt, làm ra vẻ ngượng ngùng, hai mắt chớp chớp.
Khương Dương tát nhẹ vào mặt cậu ta một cái, bảo cậu ta nếu không muốn bị đánh thì mau cút đi.
Hoàng Thiệu quen biết Khương Dương nhiều năm, biết cậu tính nóng võ công cao, trêu đùa trong giới hạn thì được, nhưng nếu thật sự chọc giận cậu, sẽ bị đánh không chút thương tiếc, chẳng có tình bạn nào có thể cứu vãn được.
Cho nên, Hoàng Thiệu lập tức thu lại vẻ mặt khoa trương, diễn xuất như ảnh đế, không tình nguyện rút từ đống sách trên bàn ra một sách Ngữ văn, học bài, miệng vẫn lẩm bẩm.
"Hai người này giống nhau thật đấy, không lẽ là anh em thất lạc?"
"Cậu nói cái gì?"
Khương Dương nheo mắt nhìn sang, Hoàng Thiệu rùng mình, lập tức lắc đầu, phủ nhận: "Không có, tôi không có nói gì hết!"
Khương Dương nhìn cậu ta thêm một lúc, làm Hoàng Thiệu lạnh cả sống lưng, sau đó mới chậm rãi quay đầu lại, cúi đầu đọc sách.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Hoàng Thiệu nghe cậu đọc văn cổ, lại cảm thấy có chút sát khí.
Hoàng Thiệu khẽ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Cái gì mà hai đại hot boy của trường, mình thấy là song sát quỷ dữ thì đúng hơn.
Kết thúc tiết học buổi sáng, học sinh cũng không rảnh rỗi, bắt đầu cuộc chiến làm bài tập.
Tối qua vì mưa bão, buổi tự học tối bị hủy bỏ, nhưng hậu quả cũng rất rõ ràng, bài tập thầy cô giao sẽ không vì mưa mà hủy, vẫn phải nộp, chỉ là thời hạn cuối cùng được gia hạn đến trước khi tan học buổi sáng. Cho nên, bọn họ phải tranh thủ thời gian ra chơi để làm, hoặc mượn tập chép bài.
Bài tập Toán, Khương Dương đã làm xong, chỉ còn bài Tiếng Anh và Ngữ văn hơi rắc rối, may mắn là cậu đã đặt trước bài tập của Tiêu Vũ Tân, đây chính là lợi ích khi ở cùng phòng với học sinh giỏi.
Tiêu Vũ Tân yêu thích học tập, dù là giờ ra chơi, ngoài việc đi lấy nước và đi vệ sinh, cậu ta hầu như dính chặt vào bàn, làm bài tập củng cố kiến thức thầy dạy trên lớp, hoặc chuẩn bị cho tiết học tiếp theo, đúng chuẩn hình mẫu học sinh mà thầy cô yêu thích.
Cho nên dù buổi tự học tối bị hủy bỏ, cậu ta cũng không phải lo lắng làm bài tập, đã hoàn thành từ lúc giải lao hôm qua.
Bài tập của học sinh giỏi rất được ưa thích, đã sớm xếp một hàng dài, hơn nữa được truyền tải theo kiểu hình cây. Khương Dương viết xong, phải đưa bài của mình cho Hoàng Thiệu, còn đưa bài của Tiêu Vũ Tân cho người kế tiếp.
Khương Dương đang viết rất nhanh, bỗng nhiên bàn bị ai đó gõ gõ, cậu ngẩng đầu lên, chỉ thấy ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, gõ nhẹ nhắc nhỡ.
Khương Dương theo phản xạ nghĩ đó là người kế tiếp, không ngẩng đầu lên nói: "Đợi chút, xong ngay đây."
Chưa đến hai giây, đối phương lại gõ hai cái.
Khương Dương bực mình ngẩng đầu lên: "Có thể kiên nhẫn chút được không, cứ giục mãi thì tôi bay được chắc!"
Vừa dứt lời, không ngờ lại thấy khuôn mặt đẹp trai của Tần Húc, cậu lập tức phản xạ có điều kiện mà nhăn mặt lại, sắc mặt trầm xuống: "Người tiếp theo là cậu?"
Tần Húc nhếch môi, trong mắt không có ý cười: "Cái gì mà tiếp theo, tôi bảo cậu dẹp qua, thùng của cậu chắn đường của tôi rồi."
Khương Dương cúi đầu nhìn, mới thấy là thùng đựng sách để dưới bàn, thùng của bạn ngồi cách vách cũng để trên lối đi, nhưng thùng của cậu to hơn, hai thùng chồng lên nhau, vừa khít chắn lối, không còn chỗ để bước.
Đây đúng là lỗi của hai người bọn họ, nhưng Khương Dương nhìn vẻ mặt gần như khıêυ khí©h của đối phương, liền cảm thấy bực mình, tất nhiên cũng không thể nói lời xin lỗi.
Nếu là người khác, cậu đã di chuyển thùng đi, đẩy vào dưới bàn là xong, nhưng gặp Tần Húc, cậu không nhịn được, phải cứng rắn đối đầu với đối phương.
"Cậu không biết nhấc cái chân quý báu của mình qua à? Trẻ con ba tuổi, cũng phải để tôi dạy hả? Hay muốn tôi bế cậu qua?"
Tác giả có lời muốn nói: Đối diện với sự khıêυ khí©h, Tần Húc không biết xấu hổ mà vui vẻ nói: "Được thôi, cậu bế tôi qua đi~"
Khương Dương: "..." Tay ngứa, muốn đánh người.