“Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Che cùng một chiếc ô với Tần Húc, hỗ trợ lẫn nhau, phát huy tình bạn cùng lớp, bước bước đầu tiên của tình bạn.
Âm thanh nhàn nhạt của hệ thống vang lên trong đầu, phản ứng đầu tiên của Khương Dương là muốn đấm nó, nhưng dù hệ thống không nói, cậu cũng sẽ làm, vì cậu nhìn thấy Tần Húc đang nói chuyện với Địch Đồng, cố gắng muốn đi chung ô.
Nam nữ chen chúc dưới một chiếc ô, đi trong cơn mưa nhỏ, nghĩ thế nào cũng là một cảnh tượng rất lãng mạn, phù hợp để gia tăng cảm tình. Nhưng Khương Dương cười lạnh một, cậu không đời nào cho hắn được như ý.
Dù là chuyện cậu định làm, nhưng nghe hệ thống nói vậy, giống như cậu nghe lời nó mà làm, khiến Giang Dương có chút khó chịu, mặt mày không vui, mạnh mẽ kéo Tần Húc lại, tách ra khỏi Địch Đồng.
Hành động bất ngờ này làm Địch Đồng sững sờ, nhưng nhanh chóng trở về nụ cười dịu dàng thường ngày, nói: “Khương Dương."
Giọng nói của Địch Đồng rất đặc biệt, không ngọt ngào như hầu hết cô gái khác, mà khàn khàn tự nhiên, tựa như giọng khói, nghe rất dễ chịu, khiến người khác dễ nhớ, dễ phân biệt.
Khương Dương cười nhẹ đáp lại, sau đó thản nhiên nói: "Hai người che một chiếc ô rất dễ bị ướt, chúng tôi thì không sao, cậu đi trước đi."
Địch Đồng nhìn bọn họ một cái, nhẹ nhàng nói cảm ơn, mở ô chuẩn bị bước vào màn mưa, đột nhiên quay đầu cười nói: "Quan hệ của hai cậu thật tốt." Nói xong bước ra ngoài, không kịp để bọn họ phản bác.
Địch Đồng cũng không phải nói năng vô cớ, hai người bọn họ vì không muốn đối phương đến gần Địch Đồng, thường hay phá đám, cuối cùng kết quả cũng như hôm nay, buộc phải đi cùng nhau. Hơn nữa trước mặt cô gái bọn họ có cảm tình, tất nhiên sẽ không tỏ ra khó chịu, trong mắt Địch Đồng, đây lại thành ra tình anh em sâu đậm của bọn họ.
Khương Dương và Tần Húc đều lạnh lùng liếc nhìn đối phương một cái.
Hừ, có quan hệ tốt với cậu ta, tôi bị điên sao?
Trong lòng thì chửi như vậy, nhưng đã nói sẽ che chung ô, thì không thể tránh được, dù sao lời cũng đã nói ra, nếu chẳng may Địch Đồng đột nhiên quay đầu lại, thấy bọn họ không đi cùng nhau, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng không tốt.
Nhưng một chiếc ô gập không to bao nhiêu, hai nam sinh cao to chen chúc nhau, thật sự không dễ dàng.
Những giọt mưa theo đường cong của ô nhanh chóng rơi xuống, nhỏ giọt lả tả ở mép dù, rất nhanh có thể làm ướt bả vai bên ngoài. Vai phải của Tần Húc lạnh buốt, không hài lòng mà nắm lấy cán ô muốn kéo về phía mình: "Vai tôi ướt rồi, bên cậu còn dư rất nhiều."
Khương Dương cứng rắn giữ chặt cán ô không chịu nhúc nhích, lười quan tâm: "Mắt cậu bị đui rồi à? Ở đâu mà dư, chiếc ô chỉ có từng này, kéo qua nữa tôi cũng sẽ bị ướt."
Tần Húc mặt mày không vui, dù sao đối phương mới là chủ của chiếc ô, không thể động ô thì chỉ có thể tự mình động, cố gắng chen vào giữa, cả người dán vào người Khương Dương, tránh nước mưa ở mép ô.
Trên mặt Khương Dương tràn đầy chán ghét: "Tránh xa tôi ra, vậy sao mà đi."
Tần Húc nghiêng đầu cười như không cười: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ vậy, sao tôi không đi tìm Địch Đồng ngay bây giờ nhỉ? Dù của cô ấy còn nhiều khoảng trống lắm đấy."
Ở phía trước cách đó không xa, chính là bóng dáng cao gầy của Địch Đồng, từ từ bước đi trong màn mưa dày đặc. Khương Dương nghiến răng, đành phải nhẫn nhịn, trong lòng lại chửi hắn tám trăm lần.
Tần Húc thấy cậu không lên tiếng, tự cho là mình đã giành được một điểm, có chút đắc ý cười cười.
Dưới chiếc ô, những giọt mưa nhỏ tí tách rơi xuống, nhưng bên trong ô lại là một bầu trời quang đãng, hơn nữa vì thân nhiệt gần gũi bên cạnh, cảm giác có phần hơi ấm áp quá mức.
Chỉ có điều tâm trạng của cả hai người đều không tốt, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tần Húc bất mãn với những giọt mưa bay vào làm ướt áo, lại chen ngang, xâm phạm lãnh thổ của Khương Dương, cậu tức giận ngẩng cằm lên, ra hiệu về phía bên cạnh: “Dễ chiều chút đi, nhìn những người khác kìa.”
Nhìn theo hướng đó, có hai nam sinh đang nhảy nhót trong mưa, một người cầm ô, người còn lại không ngừng giơ tay ra tranh giành, kéo tay, kéo áo, sử dụng đủ mọi cách, người né tránh người đuổi theo, dường như còn chơi rất… vui vẻ?
Những học sinh khác đi qua nhìn thấy đều không nhịn được mà bật cười, dùng ánh mắt giống như đang nhìn hai tên ngốc trẻ tuổi mà xem kịch.
Tần Húc nheo nheo mắt: “Sao nhìn có chút quen quen…”
Giang Dương vừa nghe vậy, cũng nhìn thêm hai lần, phát hiện quả nhiên là — Hoàng Thiệu. Người còn lại cũng là học sinh cùng lớp.
Dưới ô, Khương Dương và Tần Húc đột nhiên không hẹn mà gặp, đồng loạt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng đi về phía trước.
Hai tên ngốc đó, bọn họ không quen đâu!
Lúc bước vào nhà ăn, bọn họ lập tức tách ra, như thể sợ người khác hiểu nhầm mối quan hệ của bọn họ, ngay cả lúc xếp hàng lấy đồ ăn cũng cố tình chọn hai quầy xa nhau, để tránh tiếp xúc với nhau. Điều này cũng khiến bọn họ đều bỏ lỡ món cá kho yêu thích nhất.
Bọn họ nhìn thấy món cá trong đĩa của người khác có màu đỏ ánh lên mùi thơm hấp dẫn, lập tức càng thêm oán giận đối phương, nếu không phải dọc đường đi tên kia luôn kiếm chuyện, bọn họ đi chậm, sao lại không có cá kho ăn chứ!
Sau một bữa tối không vui, tiếp theo là trở về ký túc xá để tắm rửa.
Đương nhiên Khương Dương sẽ không tìm Tần Húc để tiếp tục tranh ô với hắn chứ, tự mình quay về, mặc kệ hắn có bị ướt như chuột lột hay không.
Vừa bước vào cửa ký túc xá, Khương Dương cúi đầu mở chiếc ô ướt sũng trong tay ra, để một góc cho khô, cậu không chú ý, lúc đứng dậy đi về phía trước thì thấy một bóng người, cậu không kịp tránh, đυ.ng trúng một cái, bàn tay theo phản xạ muốn túm được cái gì đó để giữ thăng bằng, nhưng lại chạm phải một làn da bóng loáng săn chắc, ngay sau đó, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói châm chọc khıêυ khí©h.
“Bạn học thân mến, dù có ngưỡng mộ, cũng không cần phải chạm vào người ta như vậy chứ?”
Khương Dương ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen nhánh quen thuộc, nhưng thứ nhìn thấy nhiều nhất chỉ có sự lạnh nhạt và trào phúng, ngoài Tần Húc ra thì còn có thể là ai.