Thời tiết mùa thu buổi sáng se se lạnh làm người ta cảm giác rất dễ chịu cũng khiến tâm trạng con người vui vẻ hơn.
Địa điểm đầu tiên mà Đinh Văn Trác tới là ngôi chùa nổi tiếng nằm ở phía tây kinh thành. Ngôi chùa này đã tồn tại từ năm trăm năm trước và đã trải qua sự thống trị của hai triều đại, nằm ở đỉnh của ngọn núi Tam Đảo nên tên chùa được đặt là chùa Tam Đảo.
Quanh năm suốt tháng bị che phủ bởi sương mù kết hợp với khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ và kiến trúc đồ sộ của ngôi chùa mang lại cho người ta đang du ngoạn chốn bồng lai tiên cảnh.
Đoàn người dần dừng lại trước cổng chùa Tam Đảo, thái giám cung kính mở rèm che thông báo với Đinh Văn Trác.
" Hoàng thượng, đã đến nơi rồi ạ." Sau đó nằm xuống dùng lưng để hắn bước xuống xe ngựa.
Đinh Văn Trác ra lệnh cho cung nữ, thái giám và đám hộ vệ đứng ở bên ngoài chờ còn hắn chỉ dẫn theo bốn tên thị vệ và một tên thái giám đi vào cùng. Trước cổng chùa các chư tăng và chú tiểu đã đứng chờ sẵn thấy hắn đến gần tất cả đồng loạt quỳ xuống hành lễ hô lớn: " Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Đinh Văn Trác rất hài lòng với thái độ này của đám người này liền bảo thái giám ban thưởng cho bọn hắn.
Xong xuôi này nọ, một vị sự thầy có vẻ lớn tuổi nhất trong đám người đi lên trước mặt Đinh Văn Trác chào kiểu nhà Phật với hắn.
" A di đà Phật, hoàng thượng đường xa tới đây thứ lỗi cho chúng tăng không thể đón đường xa được."
Đinh Văn Trác nhìn hắn bằng nửa con mắt, nghi hoặc hỏi: " Ngươi là trụ trì?."
" Dạ bẩm, trụ trì hiện đang bế quan nên không thể đón tiếp hoàng thượng được, bần tăng là phó trụ trì chỉ thay trụ trì cai quản ngôi chùa và tiếp đón hoàng thượng." Vị phó trụ trì khúm núm nói.
" Cái gì?. " Ánh mắt Đinh Văn Trác lập tức lạnh như băng, hắn gầm lên: " Đáng chết! Ta đường đường là đương kim hoàng đế vậy mà một ngôi chùa nhỏ dám không cho ta mặt mũi, người đâu! Đem tất cả lũ đầu trọc này đi lưu đày cho ta, riêng tên trụ trì phải xử trảm. "
" Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng a!." Chúng tăng vội vàng quỳ xuống xin tha không còn hình tượng cao tăng đắc đạo cách biệt nhân gian nữa.
" Còn đứng đó làm gì, mau đi làm việc đi." Thái giám thấy mấy tên hộ vệ còn đang ngây người liền quát lớn.
Hộ vệ tuy việc ác gì cũng làm nhưng ở thời đại này đạo Phật có một địa vị ảnh hưởng nhất định đến người dân, các vị đại sư luôn được kính trọng ngay cả quan lại và hoàng thượng triều trước phải nể vài phần. Vậy mà tên Đinh Văn Trác này chỉ vì một chút sĩ diện, chút chuyện nhỏ nhặt mà muốn phá hủy một ngôi chùa cổ và gϊếŧ cao tăng đức cao vọng trọng, danh tiếng của hắn vốn đã không tốt nếu xảy ra chuyện này nữa e là sẽ càng khiến lòng dân bất bình.
Bọn hộ vệ không thể kháng lệnh vì bọn hắn cũng phải kiếm sống nuôi gia đình, kháng lệnh vua không khác gì chọn cái chết.
Đinh Văn Trác là người rất sĩ diện, chỉ cần kẻ nào không cho hắn mặt mũi hắn sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết. Hắn không tin thần phật gì cả vì Đinh Văn Trác hắn việc ác độc gì mà chưa làm qua nhưng hắn có nhận được quả báo gì đâu, hắn vẫn sống tốt thậm chí còn ngồi lên ngôi vị cao nhất. Hắn chính là trời, chiến thần tôn quý khiến thần phật cũng phải sợ hãi hahaha.
Ngay lúc bọn hắn đang chuẩn bị lôi người đi, đột nhiên một giọng nữ thanh thúy vang lên: " Dừng lại!."
Ánh mắt mọi người dừng trên thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp của vị mỹ nhân đột nhiên xuất hiện. Khuôn mặt nàng tinh xảo, dáng người lồi lõm đầy đủ, hiện tại tuy nàng ta chỉ mặc bộ quần áo đơn giản nhưng vẫn không thể che dấu khí chất cao quý và nhan sắc khuynh thành của nàng ta.
Đinh Văn Trác híp mắt nhìn nàng ta cảm thấy người này rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
" Hỗn xược! Một tiện dân như ngươi mà dám khiêu chiến quyền uy của hoàng thượng ư, người đâu kéo nàng ta xuống lập tức xử trảm." Chưa để hắn nhận ra ai, tên thái giám bên cạnh hắn cáo mượn oai hùm muốn gϊếŧ nàng ta.
Thiếu nữ sắc mặt trở nên trắng bệch nhưng vẫn kiên cường nói:" Mau thả các cao tăng ra, các ngươi không được bắt bớ người vô lí."
" Chết đến nơi rồi mà ngươi vẫn còn mạnh miệng, ngươi có biết ngươi đang chống lại ai không. Ngươi yên tâm sau khi ngươi chết, ta sẽ hảo hảo hỏi thăm gia đình ngươi." Tên thái giám cười gian ác làm cho người ta rùng mình, tiểu cô nương bị hai tên thị vệ kéo đi, nàng giãy giụa nhưng giống như muối bỏ biển chẳng làm ra cái mô tê gì. Lúc này nàng thật sự sợ rồi liền vội vàng uy hϊếp:" Các ngươi dám đυ.ng vào một cọng tóc của ta thôi, Hiển ca ca sẽ không tha cho các ngươi."
" Haha, ở đất nước này không ai có năng lực chống lại hoàng thượng cả. Ta đổi ý rồi, ta sẽ không gϊếŧ ngươi nữa...."
Chưa để thiếu nữ kịp tiếp thu tốc độ lật mặt nhanh như lật bánh tráng của mình, thái giám nói tiếp: " Ta muốn ngươi phải trải nghiệm cảm giác lăng trì, đặc biệt là cái miệng của ngươi để ngươi kiếp sau không nói bậy được nữa." Nói xong hắn dùng chất giọng biếи ŧɦái của mình cười đến mức cũng khiến Đinh Văn Trác nổi da gà.