Ngày hôm qua mới chỉ tiếp thu kịch bản, ZZ chưa kịp thông báo nhiệm vụ.
Hừng đông vừa mở mắt, ZZ liền đem nhiệm vụ chính tuyến nói cho nàng.
Đem Hoàng Phủ Vi kéo xuống đế vị, tìm kiếm minh quân.
Lần này vậy mà chỉ có một nhiệm vụ. Lật chăn ra, Lăng Thanh Huyền chuẩn bị rời giường, lại phát hiện phu hầu nhà nàng thế mà vẫn đang ngồi thẳng tắp.
Đây là búp bê à? Một đêm không ngủ còn có thể ngồi thẳng tắp như vậy?
Lăng Thanh Huyền duỗi tay chọc chọc, người nọ thân thể cứng đờ một chút.
"Thê chủ dậy rồi? Có thể giúp hầu thân nhấc hỉ khăn không?"
Một đêm không ngủ, hơn nữa bị gió lạnh thổi một đêm, có thể nghe ra hắn là một nam tử trẻ tuổi, âm thanh lại có chút khàn khàn.
【Ký chủ, cầu người vén hỉ khăn đi mà. Người ta chờ người cả đêm. 】
Hắn là phụ thân nguyên chủ tìm tới, bảo phụ thân nguyên chủ tới nhấc khăn đi.
Lăng Thanh Huyền bình tĩnh xuống giường, đang muốn rời đi, cổ tay bị bắt lại. Phu hầu nhà nàng lực độ không nhỏ, trước khi xương cốt cảm giác được đau đớn, nàng đem hắn hất ra.
Thế giới nữ tôn, nam tử hẳn là nhu nhược mới đúng. Phu hầu nhà nàng sao lại...
Đang nghĩ ngợi, nam tử bị nàng hất ra, ngã nhào xuống đất, hỉ khăn cũng rớt sang một bên.
Lăng Thanh Huyền: Làng nước ơi, tên này ăn vạ nè!
Người dáng dấp ra sao cũng không nhìn, nàng cầm áo khoác rời đi.
Người ngã nhào trên mặt đất lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh. Một đêm không ngủ, nhàn nhạt quần thâm lại không chút ảnh hưởng đến gương mặt tinh xảo, chi lan ngọc thụ, lâm phong chi tư.
Không âm nhu, lại không quá cương cường, nét tuấn mỹ xen lần giữa hai thái cực, là dung nhan mà thường nhân không cách nào hình dung được. Phía dưới mắt phải còn điểm xuyết một viên lệ chí, làm người rung động.
Hồng trang trên môi chút khô, hắn nhẹ nhàng liếʍ một chút, nhìn cửa lớn rộng mở kia, chậm rãi đưng dậy.
Lăng vương điện hạ, có chút thú vị.
______________________________________________________________________________
Lăng Thanh Huyền vừa về tới phòng mình thay đổi y phục thì có mấy hạ nhân muốn vào hầu hạ.
Bảo lưu lại đồ vật, người chớ vào, Lăng Thanh Huyền tự mình rửa mặt, lao động là vinh quang.
Vừa chỉnh lý xong, cha của nguyên chủ đã hấp tấp chạy tới.
"Uyên nhi, sao con không ngủ thêm chốc nữa? Tối hôm qua đám ranh con kia cứ liên tục chuốc rượu cho con. Thân thể không khó chịu chỗ nào chứ?"
Sau khi mẹ của nguyên chủ qua đời, nguyên chủ vẫn sống dưới sự chăm sóc của cha. Nữ nhi bên ngoài chinh chiến, công thành danh toại, ông liền giúp nàng chưởng quản gia sự.
Lăng Thanh Huyền ngước mắt, chỉ thấy Liễu Trình mặc y phục chủ phu rườm rà, để mặt mọc chầm chầm chạy tới.
Một nam nhân, ăn mặc vừa dày vừa nặng y phục, chầm chậm, chậm chậm chạy toiws.
Lăng Thanh Huyền cảm thấy thị giác chịu xung kích. May mà cha nàng không có nùng trang diễm mặt kiều thanh nói chuyện.
"Không sao." Lăng Thanh Huyền buộc xong phát quan, thấy trong gương nàng còn tính bình thường, khuôn mặt đẹp đẽ mang theo khí khái hiên ngang, có phong vị khác lúc thường.
Liễu Trình cảm thấy nữ nhi nhà mình ngữ khí lạnh không ít. Ngẫm lại cũng đúng, dù sao nàng quanh năm chinh chiến sa trường, lây dính không ít sát khí.
Ông do dự hỏi: "Phu hầu kia, con cảm thấy thế nào? Hắn là Giang gia tiểu công tử. Giang gia phú khả địch quốc, từng là dòng dõi thư hương. Phẩm tính của Giang Ly hẳn phải rất tốt."
Tuy rằng ông tự tác chủ trương giúp nữ nhi tìm, nhưng cũng là ngàn tuyển vạn tuyển. Giang gia là thương nhân, có thể làm phu hầu cho Lăng vương đã là vinh hạnh lớn lao.
"Khá tốt."
【 Tốt chỗ nào? Ký chủ, ngươi còn chưa lâm hạnh nhân gia.】
Bổn tọa là nói phụ thân nguyên chủ chọn rất tốt. Một phu hầu phú khả địch quốc, Hoàng Phủ Vi lại có thêm một lý do để gϊếŧ chết bổn tọa.
【...】Vị hôn phu của nguyên chủ còn là nhị nhi tử của thừa tướng kia kìa. Ưu thế tầng này chồng lớp kia, quá dọa người.
Liễu Trình yên lòng, còn muốn cùng nữ nhi nhà mình trò chuyện thêm chút nữa, bên ngoài đã có người thông báo nữ hoàng triệu kiến.
"Uyên nhi, tuy con cùng nữ hoàng kết nghĩa kim lan, nhưng quân thần chi lễ vẫn phải cố ký. Hoàng gia không hòa thuận như vẻ bề ngoài, con phải cẩn thận một chút."
Biết Liễu Trình đang lo lắng điều gì, Lăng Thanh Huyền gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu. Trước khi đi, nàng nói: "Chuyện của Giang phu hầu vẫn phải nhờ phụ thân giúp an bài."
Chiếu cố phu quân gì đó, không ai dạy nàng. Vẫn nên giao cho lão phụ thân nhà nàng thì hơn.
Ngồi lên xe ngựa của Lăng vương phủ, Lăng Thanh Huyền mới biết nguyên chủ ở Diệp Hoàng quốc có ảnh hưởng bao lớn. Vẻn vẹn xuất hành, bách tính bên đường nhìn thấy xe ngựa này, đều quỳ xuống lễ bái.
Tuyệt. Nữ hoàng lại có thêm một lý do muốn ám sát nàng.
Quần thần cung kính, bá tánh ủng hộ, đây cũng đâu phải lỗi của nàng chứ.
Lăng Thanh Huyền ở vị diện hiện đại ngồi xe hơi đã quen, đột nhiên ngồi lại xe ngựa, lập tức có chút choáng váng.
Lúc xuống xe, nàng lời lẽ chính đáng mà nói với xa phu: "Lần sau chạy chậm một chút."
Mông nàng đau, đầu nàng choáng. Chờ sau này thích ứng rồi có thể đi nhanh hơn.
Xa phu nhà nàng lập tức hoảng sợ mà nhỏ giọng nhắc nhở: "Điện hạ, đây là đi gặp nữ hoàng bệ hạ, không thể chậm trễ. Về sau lời này muốn ngàn lần không thể nói ở cửa thành."
Được thôi. Lần sau bổn tọa nói trước cửa phủ.
【...Ký chủ, gặp Hoàng Phủ Vi, ngàn vạn lần phải cẩn ngôn thận hành. Bằng không tiến độ ả chơi chết ngươi sẽ nhanh hơn.】
Người khác muốn chơi chết ký chủ của ngươi, ngươi còn không cho bổn tọa động thủ diệt trừ ả?
【Nhiệm vụ bất công, coi hệ thống như xô cẩu. Ký chủ, xin thông cảm.】
Còn chưa thấy ai thông cảm cho bổn tọa.
Cũng may lần này không có nhiệm vụ ẩn giấu, nàng có thể chuyên tâm...
【Ký chủ, cái này thì chưa chắc nha~~】
Lăng Thanh Huyền: ta tin ngươi mới lạ.
【Oa oa oa】
Cửa thành có chuyên môn tiếp đãi Lễ Bộ Thượng Thư Lý Như. Vừa thấy Lăng Thanh Huyền đến, nàng ta liền cười chào hỏi: "Hôm qua là đêm động phòng tân hôn, Lăng vương vui vẻ hay chăng?"
Nữ, nữ nhân của nữ tôn giới đều cởi mở vậy sao? Chuyện khuê phòng có thể kêu kêu quát quát mà nói ra?
Lăng Thanh Huyền không nói chuyện. Nguyên chủ cùng Lý Như xem như bằng hữu bình thường, số lần lui tới thậm chí không vượt quá ba lần, mà còn là gặp để bàn công sự.
Lý Như biết nàng ngày thường kiệm lời, chỉ có thời điểm lên chiến trường chỉ hủy mới dõng dạc hùng hồn, liền một bên dẫn đường một bên bắt chuyện.
"Nghe nói Giang gia tiểu công tử từ nhỏ được nuông chiều, cửa lớn không ra cửa trong không bước, chưa từng thấy qua chiến trường tàn khốc bên ngoài. Không biết đối với Lăng vương có sợ hãi hay không?"
Lăng Uyên chinh chiến sa trường, uy danh hiển hách. Chỉ cần là người nghe nói đến nàng đều tôn kính mang theo e ngài. Vị công tử kiều sinh quán dưỡng này chắc là khó có thể hầu hạ tốt cho nàng.
"Cũng tạm." Lăng Thanh Huyền sắc mặt lạnh lùng. Nữ nhân có thể thay cái chủ đề được không?Giang tiểu công tử không phải nàng cưới về, nàng biết cái gì đâu.
Một người nói như rồng leo, một người nói như mèo mửa, Lý Như đưa nàng đến cửa Ngự Thư Phòng, rất có thâm ý mà cười: "Nếu Lăng vương thích nam tử có chút thô cuồng, ta có thể giới thiệu chỗ này."
Bổn tọa chân thành cảm tạ.
Tiến vào Ngự Thư Phòng, khói nhẹ chầm chậm bốc lên từ lư hương, Lăng Thanh Huyền nhìn người đang ngồi ngay ngắn trên ngôi cửu ngũ, thẳng tắp mà đứng.
【Ký chủ, hành lễ, hành lễ. Coi chừng bị chém đầu!!】
Sợ cái gì, ả tạm thời không dám gϊếŧ bổn tọa.
【...】
Từ tướng mạo nhìn ra tới, Hoàng Phủ Vi quả thật có long khí, nhưng long khí này không lâu dài.
Trong nguyên bản cốt truyện, bởi vì gϊếŧ chết Lăng Uyên trung thành với mình nhất, thế lực trợ giúp cho ả dần dần biến mất. Trong cuộc chiến tranh đoạt hoàng vì, bị chính con gái ruột gϊếŧ chết.
Sau đó Diệp Hoàng quốc lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, bá tánh lầm than. Một thế hệ bạo quân nối tiếp nhau khiến cho bách tính khổ không kể siết.
Lăng Thanh Huyền nhớ tới thời điểm nhìn vào gương sáng nay, chính nàng, dường như cũng mang theo một chút long khí, sợ là do thường xuyên đi cạnh Hoàng Phủ Vi mà nhiễm phải.
Không nên nghĩ nhiều. Không nên nghĩ nhiều.