Chương 10: Đồ Nhi, Tới Tu Tiên (10)

Edit: Ochibi

Ở Càn Khôn Môn nửa tháng, ZZ phát hiện, ký chủ nhà mình là trạch nữ, nàng vậy mà có thể không ra khỏi cửa đến trình độ này!

Mà nửa tháng này, Tề Viện thật ra lung lạc không ít lòng người, hơn nữa lần trước lãnh phạt bị hủy bỏ, trên dưới tông môn càng thêm cho rằng Lăng Thanh Huyền giở trò quỷ.

【 Ký chủ, hôm nay cô cần phải đi ra ngoài, Mộ Lâm muốn tới Càn Khôn Môn tuyển chọn. 】

Mộ Lâm, ai vậy?

【 Con trai võ lâm minh chủ, nam chủ đó! 】

Lăng Thanh Huyền xuống võng, vuốt kiếm, không đúng, nam chủ hình như chưa làm qua chuyện xấu gì với nguyên chủ nhân thân thể này.

ZZ đỡ trán, chưa thấy người nào gặp ai cũng muốn chém như ký chủ.

Tuyển chọn mỗi năm một lần và đại hội bái sư mười năm một lần diễn ra cùng ngày, Càn Khôn Môn dựng đài bên trên đặt mấy cái ghế dựa tinh xảo, cái cao cấp nhất dành cho môn chủ Tề Cần Tử ngồi.

“Hôm nay Lăng Thanh Huyền lại không tới.”

Càn Khôn Môn ngoại trừ môn chủ Tề Cần Tử, còn có năm vị trưởng lão, phân biệt phụ trách năm ngọn núi, đạo hào của bọn họ cũng có quan hệ với Thiên Địa Huyền Hoàng, vừa mới mở miệng nói chuyện, đó là Hoàng trưởng lão, hắn nhìn thoáng qua chỗ ngồi không người kia, mãn nhãn khinh thường.

Nhân tiện nhắc tới, Lăng Thanh Huyền là người mạnh nhất tròn năm vị trưởng lão, bị nam nhân áp một đầu thì không nói, đằng này bị nữ nhân đè nặng, Hoàng trưởng lão liền chướng mắt.

Nữ tử này nên giúp chồng dạy con, tu tiên cái gì!

“Ghế dựa này để trống cũng không tốt, triệt hạ đi.” Huyền trưởng lão theo Hoàng trưởng lão nói tiếp, Tề Cần Tử đang muốn mở miệng, nhân nhi bạch y phiêu phiêu thanh lãnh tư thế tuyệt đẹp mà hạ xuống, ổn định vững chắc ngồi vào chỗ.

“Huyền trưởng lão tuổi tác đã lớn, đôi mắt cũng không còn rõ, nơi nào có chỗ trống?” Lăng Thanh Huyền xuất hiện, khiến cho tân lão* đệ tử dưới đài kinh hô, trong đó có lão đệ tử, mười mấy năm chưa được gặp qua Lăng Thanh Huyền, mà nhóm tân đệ tử, đều nghe nói thực lực Lăng Thanh Huyền, mới đặc biệt tìm tới.

(*Tân lão: Mới và cũ)

“Đó chính là nữ trưởng lão lợi hại nhất Càn Khôn Môn, Lăng Thanh Huyền, hôm nay đến đây được nhìn thấy, dù không được tuyển ta cũng cảm giác nhân sinh đáng giá.”

“Băng sơn mỹ nhân, thực lực siêu quần, tại sao lại có người hoàn mỹ như thế.”

“A, sợ là các ngươi chưa nghe chuyện Lăng Trưởng Lão ức hϊếp đệ tử gần đây, đừng điểm tô người ta đẹp quá.”

Mấy tân đệ tử vừa mới rèn luyện trở về, tự nhiên không biết chuyện lúc trước, sau khi nghe nói, cũng bắt đầu bán tín bán nghi.

Mà người đủ tuổi tới tham gia tuyển chọn, đều đứng ở bên kia.

Phong Giác trên người mặc xiêm y bình thường sạch sẽ, hắn bán ngọc bội giả kia làm lộ phí, suốt đêm lên đường đến đây, nếu muộn mà nói, rất có khả năng bị những tên sát thủ đó lần nữa tìm tới đuổi gϊếŧ.

Bọn họ chỉ có mười mấy người, dù sao người có được căn cốt trong thiên hạ cũng cực nhỏ, Phong Giác đứng bên cạnh, tận lực rời xa những người đã nói chuyện với nhau, dư quang chợt lóe, ngọc bội quen thuộc kia xuất hiện trong tầm nhìn, Phong Giác hơi hơi nhấp môi, hướng về phía trước liền thấy nam tử ôn văn nho nhã đang ở cùng người khác nói chuyện, cử chỉ hành vi của nam tử kia rất khéo léo, trên mặt cười nhạt, đáy mắt lại mang theo ửng đỏ.

Tin tức phủ Minh Chủ bị tàn sát đã truyền ra ngoài, Mộ Lâm nghe theo phụ thân nói lựa chọn nơi này, chính là vì tương lai báo thù.

Phong Giác nhìn người được ánh mặt trời chiếu rọi, rồi nhìn lại chính mình, trong lòng một trận mất mát, cho dù là bởi vì hắn, mình mới chịu cái kết cục lúc trước, nhưng hắn xác thật rất được người ưa thích, căn bản không có ai chán ghét.

“Đại hội tuyển chọn bắt đầu!” Theo âm thanh chiêng trống gõ vang, mọi người đều không hề nói chuyện, thân thể đứng thẳng ánh mắt sáng ngời nhìn hướng tảng đá kia.

Những người báo danh đều phải trải qua thử nghiệm nghiệm linh thạch.

31/1/2020