Chương 42

Lực đạo nắm cổ tay cô ngày càng chặt, cúi người, trán chống lên trán cô.

“Bé con, đang nghĩ cái gì?”

Hô hấp nóng rực kia phả lên da thịt cô, khiến cô hồi phục tinh thần lại.

Nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt này, cô tròn mắt chớp chớp hàng mi mấy cái.

Trên người anh có mùi hương riêng biệt, khác với mùi nước hoa, đó là một loại… nên nói thế nào nhỉ?

Khác với những người khác, chỉ cần là anh mỗi khi tới gần cô, cô luôn ngửi thấy được.

Không hề chán ghét, ngược lại có phần quen thuộc.

Tư Vân Tà căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, dán sát đến.

“Đang nghĩ đến ai?”

Giọng nói trầm thấp, đôi mắt thâm thúy hiện lên vài phần yêu diễm.

Làm cho cả người anh đều tràn ngập vẻ tà mị quyến rũ.

Theo bản năng, Tuyên Vân Chi lui về sau một chút.

“Cái gì?”

Không kịp phản ứng.

“Em đưa cho anh ta xem thứ đó, chỉ sợ hai người bọn họ không có cơ hội làm hòa.”

Anh đột nhiên nhắc đến chuyện này.

Tuyên Vân Chi tự nhiên cười.

“Tôi chính là không muốn bọn họ làm hòa, bằng không tự nhiên làm chuyện này làm gì. Còn nữa, Nam Cung Vũ…”



Lời còn chưa nói xong, cả người cô đã bị ép vào một góc.

Sau đó một nụ hôn bá đạo kịch liệt rơi xuống, khiến cô không thở nổi.

“A!”

Động tác bất thình lình này của Tư Vân Tà khiến cô chỉ có thể bị động đón nhận.

Một nụ hôn, cánh môi cọ xát, cô bị ép giữa bức tường và anh, gần như toàn bộ cơ thể đều bị anh bao phủ.

Thân hình người đàn ông áp đến, khiến cô trở nên yếu đuối vô lực.

Bàn tay nắm chặt khăn tắm, cả người đều lúng túng.

Dây dưa hồi lâu, cuối cùng anh cũng buông ra.

Hơi thở ái muội mờ ám mập mờ giữa hai người.

Môi lưỡi giao hòa, đôi môi mỏng của anh dường như cũng nhiễm một màu đỏ, càng khiến khuôn mặt anh thêm vẻ kinh diễm.

Người đàn ông chống cằm lên vai cô, tiếng cười truyền đến, dịu dàng đến dọa người.

“Bé con, sao em biết tôi đang nói về Nam Cung Vũ?”

Lời người đàn ông mơ hồ, nếu người bình thường nghe được cũng sẽ chỉ thấy sửng sốt.

Nhưng cô đã không nghĩ gì mà trả lời anh ngay lập tức, chỉ càng nói lên cô đang nghĩ về điều đó.

Suy nghĩ này, khiến trong lòng anh có chút không thoải mái.

Hiển nhiên Tuyên Vân Chi cũng phản ứng lại, nhất thời không nói nên lời.

Sự yên lặng này, bầu không khí mập mờ lúc này càng khiến nhất cử nhất động của anh hiện lên vẻ tà mị yêu nghiệt.



“Bé con, thích anh ta?”

Đây là lần thứ hai anh hỏi câu này.

“Không thích.”

Vẫn là đáp án giống trước.

Tiếng cười từ trong cổ họng anh tràn ra.

“Tôi lại thấy em rất chú ý đến anh ta?”

Theo giọng nói trầm thấp, anh cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cô.

Bàn tay Tuyên Vân Chi nắm chặt khăn tắm, một tay để ở trước ngực anh, chống cự lại theo bản năng.

“Anh ta là kẻ thù của tôi, tất nhiên tôi phải chú ý đến rồi.”

Cô giải thích.

Nhưng dường như bây giờ người đàn ông này không muốn câu trả lời ấy từ cô chút nào.

Toàn bộ thân hình lại lần nữa áp đến.

Nụ hôn triền miên lại rơi xuống không ngừng, giọng nói khàn khàn không mất đi mị lực.

“Nếu tôi muốn, em có cho không?”

Giống như đang hỏi ý kiến, nhưng động tác trên tay anh căn bản là không đợi câu trả lời của cô đã kéo khăn tắm ra ném xuống đất.

Anh không hề để ý đến câu trả lời, dường như đã quyết định tối nay phải ăn cô.

Cho nên trong nụ hôn kia ngoại trừ sự dịu dàng còn mang theo sự bá đạo không cho phép cự tuyệt.

Và… tựa hồ như còn có chút tức giận.