Tuyên Vân Chi rất cao hứng, đưa tay ôm cánh tay anh.
Cao hứng, thứ nhất là bởi vì cuối cùng cũng không phải lo lắng về sự an toàn của mình nữa.
Thứ hai là vì, chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ, vẫn luôn không ngừng giảm xuống.
55, 54, 53, 52,…
Chậc, ánh mắt cô sáng ngời nhìn Tư Vân Tà.
Không hổ là boss phản diện cuối cùng, hiệu suất của sự xuất hiện này đúng là khác nhau.
Cô nhịn không được nhỏ giọng nói với Tư Vân Tà.
“Chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với anh ta sao?”
Hiện tại trong đầu cô đều là hình ảnh lần đầu tiên Tư Vân Tà gặp Nam Cung Vũ, chỉ nói vài chữ đã làm giảm chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ xuống.
Lúc này cho dù như thế nào cũng muốn để anh phát huy tác dụng một chút.
Trong mắt Tư Vân Tà hiện lên tia sáng, nhìn Tuyên Vân Chi.
“Em tới đây, là vì muốn gặp anh ta?”
Trong lời nói mang theo thâm ý sâu xa, từ trong miệng anh nói ra.
Tuyên Vân Chi nhún vai cười cười.
“Tôi tới đây là tặng cho anh ta một món quà thôi.”
Khi nói xong, cô chỉ chỉ vào màn hình tivi trên tường.
Không biết vì cái gì, Tư Vân Tà đột nhiên dùng sức nắm bả vai Tuyên Vân Chi.
Thân thể cô theo bản năng co rụt lại, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh một cái.
Không giúp đỡ thì thôi, còn muốn khi dễ cô?
Anh làm như không thấy được sự bất mãn của cô, chỉ cười nhạt, mang theo sự tà mị anh tuấn, ngước mắt nhìn về phía Nam Cung Vũ.
“Đừng cố gắng tính toán thoát khỏi đây, nếu không mày không còn được sống nguyên vẹn nữa đâu.”
Giọng nói của người đàn ông phát ra từ cổ họng, không nhanh không chậm, mỗi một chữ đều để cho mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng.
Mà chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ ở trước mặt Tuyên Vân Chi cũng rơi xuống từng chút một, ngay khi Tư Vân Tà nói xong, đột nhiên giảm xuống đến 40.
Tuyên Vân Chi ngơ ngác nhìn, chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ chỉ còn 40. Mà chỉ cần chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ giảm 20 số thì nhiệm vụ hoàn thành.
Cô nắm chặt tay Tư Vân Tà, không có ý định để anh đi.
Tầm mắt của cô không ngừng đảo qua đảo lại trên người Tư Vân Tà và Nam Cung Vũ.
Hy vọng Tư Vân Tà có thể nói thêm hai câu nữa.
Chuyện này so với việc cô một mình chiến đấu còn mạnh hơn nhiều.
Mà phía đối diện, sắc mặt Nam Cung Vũ vô cùng khó coi, hai tay nắm chặt lại, một câu cũng không nói nên lời.
Bởi vì, anh ta không có cách nào phản bác.
Tư gia có năng lực một tay che trời, từ trước đến nay là do không muốn gây chú ý mà thôi.
Tư Vân Tà rũ mắt nhìn cô gái trước mặt mình, bình tĩnh đứng ở đây, giống như không nghĩ muốn rời khỏi đây.
Đôi mắt phượng hẹp dài mang theo ánh sáng lấp lánh thâm sâu.
Lại ngước mắt liếc nhìn Nam Cung Vũ một cái.
Nếu bắn chết tên này ngay tại đây, cũng giải quyết được một vấn đề.
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu anh.
Tuyên Vân Chi không biết anh suy nghĩ cái gì, nhưng cô lại nhìn thấy chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ không biết vì lý do gì mà lại giảm xuống 12 số.
Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu cô.
“Nhắc nhở ký chủ, chỉ số may mắn của mục tiêu hiện tại còn 28, ký chủ đã hoàn thành tốt, sắp có thể công lược mục tiêu.”
Nghe được thanh âm lạnh băng không chút cảm xúc gì kia. Cô đột nhiên duỗi tay ôm Tư Vân Tà, trong đôi mắt là ý cười nồng đậm sáng lấp lánh.
A, đây đúng là bảo bối mà.
Tư Vân Tà tùy ý để cô hành động thân mật, mà ý nghĩ vừa lóe lên kia cũng vì hạnh động đột ngột này của cô mà bỏ đi.
Đôi môi mỏng hiện lên nụ cười, ôm cô chặn ngang, bế lên, sải bước rời đi.
Bé con này, nên dạy dỗ lại một chút.
Tư Vân Tà xuất hiện đột ngột, rời đi cũng đột ngột.
Chỉ còn lại biệt thự một mớ hỗn độn, để lại cho Nam Cung Vũ.
Anh ta tức giận, đấm một cú vào chiếc bàn bên cạnh.