Editor: sodakiwi
----
Âm thanh giày da đạp lên thảm đỏ trải trên hành lang, Tuyên Vân Chi bị người kéo vào, cô cúi đầu tùy ý mặc bọn họ an bài.
Tên bụng phệ đi ở đằng trước, hai vệ sĩ phía trước mở đường, cuối cùng là vệ sĩ đem Tuyên Vân Chi đi theo.
Thanh âm khô khan trong đầu lại vang lên.
“Nhắc nhở ký chủ một chút, nếu nhiệm vụ thứ nhất ngài không thể hoàn thành, sẽ vì vi phạm khế ước mà bị xóa bỏ.”
Thấy Tuyên Vân Chi không có phản ứng gì suốt từ nãy đến giờ nên hệ thống có chút sốt ruột.
Trải qua một lúc, Tuyên Vân Chi mới thích ứng được với giọng nói ù ù ở trong đầu cô.
“Nếu ngươi không có cách để ta thoát thân thì mau câm miệng đi!”
Cô là lính đánh thuê, có thể chịu đựng được một thứ không biết tên ở trong đầu mình ra lệnh đã là cực hạn rồi.
Còn dám ở trước mặt cô khoa chân múa tay, cô cũng không ngại cùng chết đâu.
Á
Hệ thống trầm mặc.
Âm thanh trong đầu cuối cùng cũng yên tĩnh, Tuyên Vân Chi mở mắt, nhìn xung quanh đánh giá.
Trên mặt đất là thảm đỏ hôm nay vừa mới trải, sạch sẽ chỉnh tề, hơn nữa chất lượng cũng rất tốt, nó giống như đang chào đón một vị khách lớn vậy.
Lại ngước mắt lên, đã sắp đi đến cuối hành lang dài này, ở cửa phòng 1023 có hai gã vệ sĩ đứng đó, bên hông nổi lên một khối, là súng.
Khí thế này không giống vệ sĩ bình thường, càng giống như lính đánh thuê.
Trên khuôn mặt thanh tú hơi tái nhợt của cô nở một nụ cười.
Đi qua hai căn phòng nữa liền tới phòng 1029, một khi đi vào thì sẽ không dễ dàng đi ra nữa.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng thì chỉ còn lại một cách.
Đột nhiên, liền nhìn thấy Tuyên Vân Chi vốn đang tùy ý để hai gã vệ sĩ kéo mình đi thì lúc này chợt xoay người một cái, một tay dùng sức nắm lấy tay của một gã.
“Oanh” một tiếng, một người ngã trên mặt đất.
Cơ hồ là chỉ xảy ra trong một cái nháy mắt, Tuyên Vân Chi liền nhảy lên, bổ nhào vào một tên vệ sĩ đứng ở cửa phòng 1023 kia.
Một bàn tay nhanh nhẹ sờ vào bên hông hắn, rút súng lục ra.
Mà tên kia phản ứng cũng rất nhanh, trở tay liền muốn đem cô chế trụ.
Sau đó, bị một lực đẩy mạnh ra, Tuyên Vân Chi cắn chặt răng, cả người đập vào cửa phòng, mở ra.
Ánh sáng trong phòng chiếu vào trong mắt cô.
Bàn chân trắng nõn đạp lên bàn, họng súng đen ngòm chuẩn xác chống lên đầu của người đàn ông ngồi ở kia.
Một loạt động tác vô cùng lưu loát.
Dường như đã làm qua vô số lần.
“Tất cả không được nhúc nhích!”
Âm thanh dễ nghe chậm rãi vang lên trong phòng.
Những người khác đều ngây ngốc, sắc mặt ngưng trọng.
Đôi môi tái nhợt nhếch lên, cười nhạt, trong mắt là sự lạnh lùng.
Cô có thể cảm nhận được thân thể yếu đuối này, đau đớn dường như đang ở mỗi ngóc ngách truyền đến.
Nhưng mà vẫn tốt, mọi thứ cũng đủ hoàn hảo.
Đánh rắn đánh vào đầu, bắt giặc phải bắt vua trước.
Nghĩ như vậy, tầm mắt cô đảo qua những người trước mặt, nhìn bọn họ hoảng sợ hỗn loạn, ngưng trọng, đôi mắt co rút lại.
Cùng với những tên vệ sĩ đang há hốc mồm, vẻ mặt đều giống nhau. Cô hơi nhướn lông mày lên.
Đúng lúc này một tiếng cười tà mị vô cùng dễ nghe vang lên, được truyền đến từ người đàn ông mà cô đang chĩa súng vào.
Hoàn toàn không có một chút kinh sợ nào, ngược lại thanh âm kia rất tùy ý, lại mang theo vẻ lười biếng hờ hững cùng nghiền ngẫm.
Lúc này Tuyên Vân Chi mới rời tầm mắt mà nhìn về phía người này.