Chương 35

Vào lúc Tư Vân Tà trở lại xe, Tuyên Vân Chi đang ngồi chơi game trong điện thoại, miệng ngậm kẹo mυ"ŧ.

Cô hiện tại đang rất vui vẻ, cảm giác được chỗ ngồi bên cạnh lún xuống, cô ngẩng đầu lên, liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm.

Cô vừa thất thần, trong điện thoại liền phát ra một tiếng buồn bã “Gameover”, cô ném điện thoại sang một bên.

“Thành công rồi?”

Ánh mắt sáng rực dò hỏi.

Đôi mắt Tư Vân Tà nheo lại, ngón tay thon dài đưa ra nắm cằm cô.

“Bé con, ai cho em lá gan, dám bảo tôi tới đây làm việc này?”

Tuyên Vân Chi chớp chớp mắt, vô cùng vô tội.

“Tư tiên sinh có ngoại hình đầy đủ điều kiện, không làm việc này, quá lãng phí tài nguyên.”

Giọng nói của cô thành khẩn, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Tư Vân Tà dựa theo yêu cầu của cô mà làm, đã đáp ứng rồi cũng sẽ không trách cô.

Chỉ là người phụ nữ này chỉ chú tâm vào trò chơi kia khiến anh khó chịu.

Xe Lincoln chậm rãi rời khỏi góc đường này, nửa tiếng sau, trở về Tư gia.

Chờ đến khi xuống xe, Tuyên Vân Chi đi đến trước mặt Đường Nhất, đưa một tấm danh thϊếp đưa cho anh ta, nói:

“Làm phiền gọi cho quán café kia, sau đó nói… đồng hồ của Tư tiên sinh để quên ở đấy.”

Nói xong, giọng nói cô nhẹ nhàng, đã thiết kế sẵn rồi, chỉ chờ người nhảy vào bẫy.



Mà trong quán café.

Người phục vụ đang quét dọn, thì tìm thấy một chiếc đồng hồ bị bỏ quên trong ghế sofa, nhặt lên nói.

“Đồng hồ này, có phải của vị khách vừa rồi làm rơi không?”

Tưởng Tiểu Liên đi tới, lấy đồng hồ qua nhìn, trong mắt hiện lên lo lắng.

Giá trị của chiếc đồng hồ này vô cùng xa xỉ, anh nhất định sẽ rất nôn nóng đi tìm.

Người phục vụ kia nhìn bộ dáng của Tưởng Tiểu Liên, không nhịn được nói.

“Tiểu Liên, không phải cô quen vị khách đẹp trai kia sao? Hay là cô gọi điện thoại cho anh ta nói một tiếng đi?”

Tưởng Tiểu Liên cầm đồng hồ trong tay, không nói lời nào.

Đột nhiên trong quán vang lên tiếng chuông điện thoại, Tưởng Tiểu Liên nghiêng đầu nhìn, chạy chậm qua, nhấc ống nghe lên.

“Alo?”

“Xin chào, nửa tiếng trước tiên sinh của chúng tôi từng đến quán café của các cô, đi cùng Tuyên Vân Chi tiểu thư, cô còn nhớ không?”

Tưởng Tiểu Liên nghe thấy, trong lòng căng thẳng.

“Vâng, tôi còn nhớ.”

“Vậy cô có nhìn thấy trên bàn có một chiếc đồng hồ này không?”

“À, có.”

“Là như này, chiếc đồng hồ kia rất quan trọng, nhưng lát nữa tiên sinh có hội nghị, không thể tự đến lấy được, không biết có thể làm phiền cô đến khách sạn Đại Vũ phòng 808 hay không?”



Không biết vì lý do gì, sắc mặt Tưởng Tiểu Liên liền ửng hồng.

“… Được ạ.”

“Tiên sinh của chúng tôi thích yên tĩnh, cũng không thích người lạ tự ý xuất hiện trong phòng của anh ấy. Sau khi cô vào, chỉ cần để đồng hồ trên bàn rồi rời đi, như vậy là được rồi, cảm ơn cô rất nhiều.”

“Không cần khách sáo.”

Chỉ là cuộc đối thoại đơn giản nhưng lại làm ướt đẫm lòng bàn tay của Tưởng Tiểu Liên.

Vốn dĩ lúc đầu chỉ tưởng là ngẫu nhiên tương ngộ, không ngờ lại sau khi từ biệt, lại có thể nhìn thấy lần nữa.

Người đàn ông tuấn tú tôn quý kia.

Nghĩ đến đây, trái tim Tưởng Tiểu Liên liền đập liên hồi.

Biệt thự Tư gia, Đường Nhất dựa theo dặn dò của Tuyên Vân Chi nói xong.

Liền nhìn thấy Tuyên Vân Chi ngậm kẹo mυ"ŧ, mỉm cười gật đầu.

Tư Vân Tà đi đến trước mặt cô, hai người nhìn nhau.

“Từ khi nào tôi làm rơi đồng hồ?”

Trong mắt Tuyên Vân Chi lấp lánh, cười tủm tỉm.

“Đồng hồ kia là của người khác.”

“Vậy phòng 808 khách sạn Đại Vũ thì sao?”

“Tất nhiên cũng không phải anh ở.”