Đường Nhất đứng ở cửa, anh ta nhìn hình ảnh trên máy theo dõi, tuy không biết Tuyên tiểu thư nói gì, nhưng rõ ràng thấy được tiên sinh không vui.
“Đây có thể là kế sách tạm thời của Tuyên tiểu thư.”
Tư Vân Tà buông mí mắt, giống như đang tự hỏi điều gì đó, hồi lâu sau mới cất tiếng:
“Gọi luật sư đến đây.”
“Vâng, tiên sinh.”
Đường Nhất đáp, đợi một lát, thấy Tư Vân Tà vẫn im lặng, không nói gì thêm, liền lui ra ngoài.
Nửa giờ sau, Hiên Viên Vinh bị Tuyên Vân Chi đánh ngất lần nữa, bị hai vệ sĩ đưa đi.
Mục đích đã đạt được, tâm tình Tuyên Vân Chi không tồi, môi đỏ mọng hiện lên ý cười.
Sẽ không có người đàn ông nào dễ dàng từ bỏ người mình yêu, đặc biệt là khi anh ta đã nhận ra cô gái ấy không hạnh phúc, và anh ta vẫn còn cơ hội.
Tuy rằng Hiên Viên Vinh không tỏ rõ thái độ, nhưng cô nhìn ra được, trong lòng anh ta đang do dự, lúc này chỉ cần cho một liều thuốc trợ tim, về cơ bản là đã nắm chắc.
Vừa suy nghĩ, vừa lấy trong túi ra một cây kẹo mυ"ŧ.
Giấy gói còn chưa tháo ra xong, cửa phòng tối bị đẩy ra.
Ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt tuấn mỹ của Tư Vân Tà ẩn hiện trong bóng đêm, cùng với ánh đèn mờ nhạt, đường nét mơ hồ, nửa tối nửa sáng, mang theo một vẻ yêu mị.
Cô tháo giấy gói ra, đi về phía anh.
“Ồ? Anh đến cũng đúng giờ nhỉ.”
Cô vừa nói xong, một bàn tay đã vươn tới, cướp lấy câu kẹo mυ"ŧ trên tay cô, lập tức bỏ vào miệng.
Anh nhìn cây kẹo mυ"ŧ kia, như suy tư nhìn cô.
“Em thích mấy thứ thấp kém này à?”
Trong giọng nói trầm thấp mang theo cảm xúc không rõ ràng.
Tuyên Vân Chi nghe vậy nhướn mày, đến đây bắt bẻ cô à?
Cô thích ăn gì anh quản được sao?
Giơ tay muốn lấy lại kẹo mắt, môi mỏng vẫn ngậm như cũ, mang theo ý cười nhàn nhạt như không để ý, anh nắm lấy tay cô, sau đó cố ý tiến sát đến gần cô, sau đó đẩy cô lùi vào một góc tường.
Tuyên Vân Chi cảm thấy ngứa răng, người này thật quá ấu trĩ.
Trong lúc không để ý, kẹo mυ"ŧ bị người đàn ông xấu xa nhét vào miệng cô.
Đầu lưỡi cảm nhận được vị dâu tây ngọt ngào.
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp.
“Có vẻ em vẫn luôn thích những thứ như này.”
Dường như trong lời nói của anh có ẩn ý.
Cô ngậm kẹo mυ"ŧ, hừ một tiếng, tên này xem cô là quả hồng mềm có thể tùy ý nắn bóp sao?
Cô nâng tay giữ chặt cánh tay anh, thân thể đảo ngược, nghiêng người đá một cước về phía mặt Tư Vân Tà.
Động tác của cô quá bất ngờ, chân cũng rất nhanh nhẹn.
Tư Vân Tà nhìn thấy, mặt không biến sắc, dễ dàng ngăn cản được công kích của cô, nào biết mũi chân cô lại dùng sức xoay một cái, rắc một tiếng, dễ dàng đảo ngược lại, đem người ấn lên tường.
Dáng vẻ của Tuyên Vân Chi như một ác bá, cắn một cái.
Anh cảm nhận được sự mềm mại trên môi mình, ánh mắt cứng lại, sửng sốt.
Sau khi môi răng giao hòa, cô ngẩng đầu lên, rời khỏi, kéo theo một sợi tơ bạc vô cùng ái muội.
“Thấp kém? Giờ tôi vừa ý Tư tiên sinh, chẳng lẽ anh cũng cảm thấy chính mình là thứ thấp kém?”
Nói xong, cô mặc kệ Tư Vân Tà đang sững sờ, định rời khỏi người anh.
Thấp kém?
Dám nói phẩm vị của cô thấp kém?
Chuyện này không thể nhịn được.
Chỉ là cô muốn rời khỏi, nhưng người nào đó lại không chịu.
Anh liền nắm cổ tay cô, kéo lại.
Cả người đâm vào l*иg ngực anh.