Chương 29

Trong đầu cô nhanh chóng nảy ra rất nhiều ý tưởng, vừa quay đầu lại đã phát hiện Hiên Viên Vinh đã sắp rẽ vào hành lang, cô đột ngột lên tiếng.

“Hiên Viên Vinh.”

Vừa nghe thấy, Hiên Viên Vinh liền dừng lại bước chân, quay người lại.

Tầm mắt Tuyên Vân Chi đối diện với Hiên Viên Vinh, cô từng bước đi qua, giọng nói như rất quen thuộc.

“Đã lâu không gặp.”

Hiên Viên Vinh nghi hoặc nhìn Tuyên Vân Chi.

“Cô là…”

Cô chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

“Tuyên Vân Chi.”

Cô vừa dứt lời đã đi tới trước mặt Hiên Viên Vinh, động tác nhanh gọn, một quyền hạ xuống, Hiên Viên Vinh liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trực tiếp ngất xỉu trên mặt đất.

Cô ngồi xuống bên cạnh, dáng vẻ đoan trang.

Dáng vẻ này, ngược lại là một người đàn ông ấm áp ôn hòa.

Cô cảm thấy đáng tiếc.

Thích ai không thích, cứ nhất định phải đi thích Tưởng Tiểu Liên, chậc.

Lúc cô đang ngồi nghĩ ngợi thì trên đỉnh đầu có một cái bóng phủ xuống.

Tuyên Vân Chi ngẩng lên, liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Tư Vân Tà xuất hiện trong tầm mắt.

Cô còn chưa nói gì đã thấy tầm mắt của Tư Vân Tà đảo qua trên người Hiên Viên Vinh sau đó trở lại trên người cô.

“Thích anh ta?”



Môi mỏng nhếch lên mang theo nụ cười tùy ý, giống như chỉ thuận miệng hỏi một câu như vậy.

Tuyên Vân Chi bĩu môi, không để trong lòng.

“Nói chung là kể từ khi gặp anh tôi gặp mấy người đàn ông khác đều cảm thấy chẳng khác gì nhau.”

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Ý cười trên môi Tư Vân Tà càng đậm hơn.

Đôi tay để trong túi quần, dáng người thẳng tắp, bên trong đôi mắt đang nhìn Tuyên Vân Chi dường như đang có gì đó xoay vần.

Đột nhiên mắt cô sáng lên, đứng lên nhìn Tư Vân Tà.

“Có thể tìm hai người trói anh ta lại rồi mang đi không?”

Lúc cô nói, hai tay níu lấy tay anh, đôi mắt sáng ngời lấp lánh.

Tư Vân Tà nghe vậy, lông mày khẽ nhướng lên một cái.

“Sao tôi phải giúp em?”

Tuyên Vân Chi chớp chớp đôi mắt, giọng nói mềm mại

“Đi mà, đi mà.”

Đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, bộ dáng nũng nịu đáng yêu.

Tư Vân Tà nhìn cô chăm chú, đột nhiên cười một tiếng.

“Bé con, muốn dùng sắc dụ thì cũng phải ném ra mồi nhử, nếu không ai sẽ cắn câu?”

Anh vừa dứt lời, Tuyên Vân Chi liền kiễng chân hôn lên mặt anh một cái.



Sau đó cô ngước mắt nhìn sắc mặt của anh.

Cái này, cũng xem như là dùng sắc dụ sao?

Xung quanh lập tức an tĩnh lại, ý cười bên khóe môi của Tư Vân Tà lập tức ngưng đọng lại.

Chỉ nghe thấy giọng nói anh trở nên thâm trầm, đôi mắt nhìn cô chăm chú.

“Đường Nhất, đem người đi.”

“Vâng.”

Từ xa, Đường Nhất vừa nhận được mệnh lệnh liền chỉ huy hai người khiêng Hiên Viên Vinh trên mặt đất đi.

Cô đang cao hứng, định đi theo Đường Nhất, tự mình nhìn Hiên Viên Vinh, thì lại bị Tư Vân Tà giữ lại.

???

Cô nghi hoặc nhìn.

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng ôm eo cô kéo qua, hai mắt ngày càng trầm đi, lúc này khoảng cách của hai người rất gần, càng khiến không khí thêm ái muội không thể nói rõ.

“Chẳng lẽ em không có ý định dùng sắc dụ một cách triệt để hơn? Không chừng còn nhận được nhiều thứ hơn đấy.”

Anh thấp giọng nói, càng lúc càng dựa gần vào cô hơn, hơi thở nóng rực phả lên khuôn mặt nhỏ của cô khiến nó ửng hồng.

Tuyên Vân Chi chớp mắt một cái, liền giơ tay bịt kín miệng anh lại.

“Tôi hiện giờ không cần thêm gì nữa, cảm ơn thịnh tình của Tư tiên sinh.”

Cô lên tiếng, trong đôi mắt hiện lên sự giảo hoạt.

Sau đó nhanh chóng rời khỏi móng vuốt của anh, trên mặt đầy ý cười, nhanh nhẹn rời đi.

Trong mắt Tư Vân Tà hiện lên tia sáng, ý cười lan tràn ra khóe môi ngày càng đậm.