Phòng bao của KTV mở ra, một người phục vụ cúi đầu bê rượu đi vào.
“Quý khách, rượu ngài gọi.”
Lúc lên tiếng vẫn luôn cúi đầu, trong phòng bao ánh sáng tối không thể nhìn rõ khuôn mặt người phục vụ.
Tưởng Tiểu Liên vẫn đang đắm chìm trong sự thương tâm, cô ta không để ý đến gì khác, cầm lấy chai rượu trên bàn rót vào ly, từng ngụm từng ngụm uống vào.
Nhưng mà tửu lượng cô ta không tốt, thế nên vừa uống được nửa ly sắc mặt đã đỏ bừng.
Dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng, dáng vẻ lúc này của cô ta càng thêm mê người.
Lãnh Băng Hàn đau lòng nhìn Tưởng Tiểu Liên, đưa tay ra muốn ngăn lại nhưng sau đó lại chuyển sang ôm lấy bả vai cô ta.
Tưởng Tiểu Liên vừa uống rượu vừa khóc lóc.
Người phục vụ kia lại không rời đi mà đứng ở cửa nhìn bọn họ chăm chú.
Lãnh Băng Hàn phát hiện ra điểm không đúng, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng.
“Cô là ai?”
Người kia cũng không có ý che giấu, ngẩng đầu nhìn qua, một khuôn mặt tinh xảo hiện ra trước mắt hai người họ.
Tuyên Vân Chi đứng dựa vào cửa, cười một tiếng.
“Thật trùng hợp, lại gặp được hai người.”
Tưởng Tiểu Liên nhìn thấy Tuyên Vân Chi, cả người đều cứng đờ, sau đó hoảng hốt run rẩy.
“Cô… sao cô lại ở đây?”
Tuyên Vân Chi khẽ cười, hai tay khoanh trước ngực.
“Sao tôi ở đây không quan trọng, nhưng tôi lại thấy Tưởng Tiểu Liên tiểu thư không có Nam Cung Vũ thì còn có người đàn ông khác, số đào hoa vẫn chưa dứt a.”
Tưởng Tiểu Liên khẩn trương nắm chặt bàn tay, có chút sợ hãi, nhưng vẫn tức giận trừng mắt nhìn Tuyên Vân Chi.
“Cô đừng có nói bậy, tôi với Băng Hàn hoàn toàn trong sạch!”
“Trong sạch?”
Tuyên Vân Chi giống như đang suy nghĩ về hai chữ này, bỗng nhiên nụ cười trên môi càng tươi hơn.
“Một lát sau thôi, hai người sẽ không còn trong sạch nữa.”
Khuôn mặt Lãnh Băng Hàn lạnh lẽo.
“Tuyên Vân Chi, cô muốn làm gì?”
Cô nghiêng đầu cười, nhìn chằm chằm Tưởng Tiểu Liên.
“Cô có cảm thấy không, cả người mình đều nhũn ra, nóng lên, đầu óc không tỉnh táo nữa?”
Tưởng Tiểu Liên nghe vậy, đôi mắt lập tức trừng lớn, không thể tin nổi nhìn Tuyên Vân Chi.
“Cô bỏ thuốc tôi?!”
Giọng nói run rẩy mang theo sự sắc bén.
Tuyên Vân Chi chỉ cười, lấy điện thoại trong túi ra.
“Trừ phi quan hệ với người khác nếu không thuốc sẽ không mất tác, cho đến khi máu trong người trào ngược ra mà chết. Cô chỉ có mười lăm phút, chỉ sợ Nam Cung ca ca của cô không thể tới cứu cô.”
Trên mặt Tuyên Vân Chi mang theo sự đùa cợt, nói xong thì xoay người rời đi.
“Rầm”, cửa phòng đóng lại.
Tuyên Vân Chi tựa vào tường bên ngoài, lấy trong túi ra một cây kẹo mυ"ŧ, chậm rãi mở giấy gói ra, ngậm vào trong miệng.
Trong lúc này cô mơ hồ nghe được âm thanh rất nhỏ từ bên trong truyền ra.
“Không, Băng Hàn, chúng ta không thể.”
Là giọng của Tưởng Tiểu Liên.
Theo sau còn có giọng nói gấp gáp của Lãnh Băng Hàn.
“Tiểu Liên, anh sẽ không trơ mắt nhìn em chết, anh thà rằng là em hận anh.”
Sau đó dần dần không còn có âm thanh nào nữa.
Tuyên Vân Chi nhếch môi, lộ ra nụ cười châm chọc.
Haha.
Phá hỏng một đoạn tình cảm cần bao lâu?
Mười phút.
Cô ngậm kẹo mυ"ŧ trong miệng, đi dọc đến cuối hành lang.
Ở tầng 3 của KTV có một phòng điều khiển.
Xung quanh có năm nhân viên công tác đều nằm trên sàn, nhìn qua như đã ngất xỉu rồi.
Tuyên Vân Chi ôm một cái máy tính ngồi trên bàn, máy tính đang kết nối với một cáp dữ liệu của máy chủ, giống như đang sao chép truyền đi cái gì đó.
Trên màn hình máy tính, đang hiện cảnh một nam một nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong một phòng bao đang mây mưa.