Chương 23

Liền phát hiện đôi mắt cô hiện lên ánh sáng rực rỡ, đôi môi nở nụ cười xinh đẹp.

“Đây chính là anh nói đấy.”

Anh nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô, ý cười trên môi anh càng thêm đậm, giọng nói đầy từ tính vang lên.

“Xem biểu hiện của em.”

Tuyên Vân Chi nghe anh nói xong liền ôm cánh tay anh, “Mau vào thôi, tôi đói bụng.”

Tay trái của cô kéo anh đi về phía trước. Tư Vân Tà nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay mình.

Lúc trước cũng từng có người phụ nữ muốn dùng tư thế thân mật như này tiếp cận anh.

Hình như là con gái của cựu thị trưởng thì phải?

Đại khái vậy.

Nhưng mà người có can đảm chạm vào người anh đã sớm bị vứt cho chó săn được nuôi trên núi rồi

Thật kì lạ, khi người phụ nữ này chạm vào người anh, anh lại không cảm thấy ghê tởm như vậy, ngược lại còn có cảm giác không tệ lắm.

Vào phòng ăn, Tuyên Vân Chi kéo ghế ra ngồi xuống chiếc bàn dài bằng làm từ gỗ màu đen.

Các món ăn tinh tế đã được mang lên, cô ăn rất nhiều nhưng chưa từng kén chọn.

Chỉ cần có thể cho vào miệng thì đều ăn.

Chuyện này cũng là do trước đây cô làm lính đánh thuê.



Giống như trước khi chết, cô đã từng vào rừng mưa nhiệt đới, vì săn lùng lão đại Kim mà ở trong rừng 21 ngày, mấy ngày cuối cùng còn phải gặm vỏ cây để lót bụng.

Nếu không phải cái tên lửa kia thì cô đã sớm gϊếŧ được lão đại Kim, nhận được số tiền lớn.

Nghĩ đến đây, suýt nữa thì đã bẽ gãy thìa bạc trong tay.

Cái gì cô cũng ăn được, nếu phải nói đặc biệt thích một cái gì thì chỉ có đồ ngọt.

Ngay cả ăn cháo trắng cũng theo thói quen bỏ đường vào.

Nghĩ như vậy, tay đã hành động theo bản năng, múc hai thìa đường trắng bỏ vào bát cháo trắng trước mặt.

Sau đó, ăn uống thỏa thích.

Mà phía bên kia bàn, cách cô không xa, đôi mắt phượng của Tư Vân Tà hơi cong lên, tất cả những gì cô vừa làm đều thu vào trong tầm mắt.

Bàn tay với những ngón tay thon dài cầm thìa lên, múc một muỗng cháo trắng, ăn một thìa sau đó liền bỏ xuống.

Đường Nhất nhìn thấy, bất động thanh sắc bảo người mang một bát cháo trắng để trước mặt Tư Vân Tà, không lâu sau bát cháo trắng thứ hai liền được đem lên.

Ở trong mắt Tuyên Vân Chi, chuyện này chẳng có gì đặc biệt, nhưng lần này Tư Vân Tà ăn đến bát thứ hai đã là không bình thường rồi.

Bát sứ trắng nhỏ tinh xảo, bàn tay trắng nõn từ khi cầm lên vẫn chưa đặt xuống.

Cô chăm chú ăn từng miếng một.

Đồ ăn trên bàn ăn hơn một nửa đều đã đi vào bụng cô.



Tư Vân Tà nhìn bộ dáng kia của cô, khóe miệng cong lên thành ý cười.

“Em muốn ăn thì cứ ăn đi.” Giọng nói trầm thấp cũng phảng phất ý cười.

Tuyên Vân Chi nghe câu này thì ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Anh không đói à?”

“Đói.”

Chữ này phát ra từ cổ họng, dường như còn mang theo ẩn ý nào đó.

Vào lúc này, bát cháo trắng thứ ba một lần nữa đặt trước mặt Tư Vân Tà.

Đường Nhất đứng bên cạnh cung kính nói: “Tiên sinh, đây là đầu bếp mới tới, vẫn còn chưa nắm rõ được khẩu vị của ngài nên còn hơi chậm chạp.”

Tư Vân Tà thu lại ánh mắt, nhìn bát cháo trắng trên bàn, khuôn mặt góc cạnh không để ý.

Đầu ngón tay gõ từng nhịp thong thả lên mặt bàn.

“Không sao.” Anh nhàn nhạt nói.

Cuối cùng đầu bếp phía sau cũng yên tâm

Tư Vân Tà rất kén chọn, cũng rất coi trọng việc ăn uống.

Tuy rằng Tuyên Vân Chi và Tư Vân Tà đều chú trọng việc ăn uống.

Nhưng là hai thái cực khác nhau.