Đường Nhất im lặng đứng ở bên chờ phân phó, nhưng chỉ thấy tiên sinh của bọn họ chăm chú nhìn Tuyên tiểu thư ăn cơm. Không khí này… cuối cùng anh ta quyết định lặng lẽ đi ra ngoài, không ở lại đây nữa.
Tư Vân Tà đột nhiên nghiêng người, khuôn mặt tiến lại gần, gần như sắp chạm vào trán cô.
“Ăn ngon như vậy?”
Ăn ngon đến mức một cái liếc mắt cũng không nhìn đến hắn.
Đôi đãu của cô đang gắp một miếng thịt kho tàu, Tuyên Vân Chi ngước mắt nghi hoặc nhìn hắn.
“Anh cũng muốn ăn?”
Hắn nhìn miếng thịt kho tàu kia, vậy mà thực sự há miệng ngậm vào.
Tuyên Vân Chi trừng lớn đôi mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Nghe đồn Tư tiên sinh có thói quen sạch sẽ, lạnh lùng xa cách, người sống chớ đến gần, tính khí thất thường. Xem ra tin đồn này không đáng tin.”
Ý cười trên môi Tư Vân Tà càng thêm nồng đậm, một tay chống lên trán, dáng vẻ lười biếng, giọng nói chậm rãi phát ra: “Em từng điều tra tôi?”
“Chuyện này cần gì điều tra, tùy tiện tìm một ai hỏi cũng biết được.”
Cô vừa nói vừa không quên ăn cơm.
Hắn đúng là có bệnh sạch sẽ, cũng chán ghét người khác tới gần.
Nhưng không biết vì nguyên do gì, lần đầu tiên gặp cô, Tuyên Vân Chi chĩa súng vào hắn, đó là lần đầu tiên, Tư Vân Ta không sinh sự bài xích cùng chán ghét đối với một người.
Cũng vì chuyện đó mà giờ Tuyên Vân Chi ở đây mới được thoải mái như vậy.
Nếu đổi lại là người khác, dám chĩa súng vào đầu hắn thì đã sớm chết vào tối hôm đó rồi.
Mà hiện tại, hắn phát hiện mình đối với Tuyên Vân Chi ngày càng có hứng thú, thậm chí cũng không ghét bỏ đôi đũa mà cô đang dùng.
Nhận ra điều này, ánh mắt Tư Vân Tà nhìn cô càng trở nên nóng bỏng.
Tuyên Vân Chi chỉ chăm chú vào đồ ăn ngon trước mặt, hoàn toàn không phát hiện ra biến hóa trong đôi mắt Tư Vân Tà.
Hắn nhìn Tuyên Vân Chỉ đặt toàn bộ sự chú ý lên đồ ăn, không hiểu sao lại có chút không vui, nâng một tay lên đè xuống bàn tay cầm đũa của cô.
Sau đó, bàn tay nhỏ trắng nõn của cô liền bị người đàn ông nắm lấy, cường ngạnh đem đũa bắp cải đến trong miệng người nào đó.
Tuyên Vân Chi: “…”
Cũng may sau đó hắn cũng không làm phiền cô nữa.
Chờ đến khi cô đã ăn no, rốt cuộc cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Ngồi ở bên, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh có chuyện muốn hỏi tôi à?”
Tư Vân Tà nâng mắt nhìn.
Bàn tay với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng cầm lấy ly thủy tinh trước mặt, nhìn cô hỏi.
“Em tìm Lãnh Băng Hàn có chuyện gì?”
Tuyên Vân Chi không ngờ hắn sẽ hỏi chuyện này.
“Chuyện riêng.”
“Có liên quan đến tiệc đính hôn của Nam Cung Vũ?”
Hắn thờ ơ hỏi một câu.
Tuyên Vân Chi cũng không giấu giếm, gật đầu.
Ngón tay Tư Vân Tà gõ từng nhịp lên bàn, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô: “Em thích anh ta?”
“Không thích.”
Cô trả lời rất dứt khoát.
Tư Vân Tà nghe xong, sương mù trong mắt tan đi, đứng lên. Vốn là đang có chuyện muốn hỏi, nhưng mà hiện tại hắn lại không muốn hỏi nữa.
“Ăn xong rồi thì đi thôi.”
Tuyên Vân Chi đứng lên, đi theo phía sau hắn.
Dù sao thì hiện tại chi phí ăn mặc sinh hoạt của cô đều phải dựa vào người này, cho dù thế nào cũng phải biểu hiện kính cẩn nghe lời một chút.
Ba ngày sau là ngày tổ chức lễ đính hôn của Nam Cung Vũ và Tưởng Tiểu Liên.
Nam Cung Vũ bao toàn bộ khách sạn xa hoa nhất thành phố X.
Tất cả phóng viên đều tụ tập ở ngoài cửa khách sạn, đèn flash nháy liên tục, tập trung vào từng vị khách.
Cuối cùng một chiếc Lincoln dài xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, cửa mở ra, Nam Cung Vũ mặc bộ tây trang chỉnh tề được cắt may gọn gàng tinh tế bước ra. Ngày thường trên khuôn mặt luôn là vẻ lạnh lùng xa cách, lúc này lại hiện lên ý cười. Tiếp sau đó, một cánh tay trắng nõn xinh đẹp nắm lấy cánh tay hắn, từ trong xe bước ra.